Bên trong chòi nghỉ mát, Phù Nhã mơn man ngọc bội ôn nhuận, tự hỏi,Phương Đông liệu có phải là họ, trong kinh thành, người nào mang họPhương Đông? Ấn tượng trong lòng cũng không có, cười nhạo, chính mìnhvì sao để ý như vậy? Đang trong lúc suy nghĩ, một trận ồn ào theo tới,ngay sau đó là một trận hoa mai bay tới, Phù Nhã theo bản năng nhăn mặtlại, ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mang theo một đám nô bộc nha đầumà đến. Thiếu nữ cỡ bằng tuổi nàng, một thân tơ lụa hồng nhạt, quần bay theo gió, trên mặt tươi đẹp hoa đào, như mặt trăng giữa vạn ánh sao,như hoa hồng thanh nhuận mê hồn.
Phù Nhã ngẩn ra, thường nghĩ bản thân nhan sắc thế gian hiếm thấy, cô gái trước mắt so với mình cũng không kém cỏi, có thể thấy được ngày sau là một nhan sắc khuynh thành. Bên người nàng là một lão mẹ, dáng người có chút phúc hậu, ánh mắt lợi hại, mơ hồ hiện lên vẻ hung ác, sáu người thị nữ hai bên, áo quần cùng màu, mùi hương tỏa khắp nơi, tình thế này là như thế nào? “Ngươi là người nào” cô gái nũng nịu hỏi, mang theo ýcười, tò mò ngồi đối diện với nàng, ở vị trí của thiếu niên vừa mới đikhỏi.
“Ngươi là ai? Phù Nhã không chớp mắt, nhìn lướt qua bên kia bắt gặpánh mắt hung ác của lão mẹ, âm thầm đoán dụng ý của nàng. Lớn mật,ngươi nên biết quân chúa nhà ta là hòn ngọc yêu quý trên tay của Vânvương gia, còn không mau hành lễ” lão mẹ giân trừng mắt với nàng. PhùNhã cười lạnh, tiểu quận chúa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168976/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.