Xe ngựa hoa lệ rong ruổi trên con đường Phương Hoàng phồn hoa, haicon bạch mã chay song song, cước bộ chỉnh tề hữu lực, nhìn ra đã đượchuấn luyện, không phải là ngựa tầm thường, mã phu tuổi trẻ nhiệt huyếtsôi trào, vững vàng tiến tới trước.
Trong xe ngựa, Lục Phù tựa vào gối mềm, cùng Bổn Nguyệt Băng Nguyệtnói chuyện mấy ngày qua, đột nhiên xe ngựa bị một trận lay động mất đithăng bằng, xe ngựa ngừng lại, nếu không phải Bổn Nguyệt nhanh tay đỡlấy nàng, nàng đã bị té xuống xe. Bổn Nguyệt chau mày, không hờn giậnquát lên “Lục Tử, mắt bị mù sao, như vậy không cẩn thận, làm cho tiểuthư kinh động? “
Lục Tử vội vàng cầu xin tha thứ “Tiểu thư tha tội, Bổn Nguyệt cônương tha mạng, hôm trước mới vừa mưa, không thấy rõ đường làm kinh động tiểu thư”. Lục Tử sợ hãi. Xe ngựa mất cân bằng, bánh xe lún xuốngbùn, không nhúc nhích, không có người giúp đỡ sẽ không đi tiếp được, Lục Phù phải bước ra xe ngựa, một trận hương khí bức người, Lục Tử khôngdám khing thường sắc mặt của nàng, sợ hãi đứng đó chỉ sợ tiểu thư đẹpnhư thiên tiên trách tội.
Lục Phù cười khẽ, không lên tiếng, thấy bánh xe không động đây, ở đây là Phượng Hoàng đường lớn, xe ngựa cản trở một góc đường, người đếnngười đi, thật là náo nhiệt, người đi qua đều ngoái đầu nhìn về phía bọn họ, lại không thích hợp cho Băng Nguyệt Bổn Nguyệt ra tay, Lục Phù ônnhu nói, “Lục tử, nghĩ biện pháp lấy xe ngựa lôi ra, Lý lão bản đangchờ”
“Da, dạ phải, tiểu nhân lập tức đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168966/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.