Trăng đã lên khỏi ngọn cây, bóng cây sàn sạt lay động, nước ao trongsuốt phản chiếu một vòng ngân ảnh, lẳng lặng tỏa ra ôn nhuận quangmang.
Trong Vân vương phủ, tại khuê phòng của quận chúa, Vân Uyển Phù ngồitrước gương đồng trang điểm, xinh đẹp như mộng như ảo, dung nhan tronggương toát lên vẻ tươi cười hạnh phúc, tóc đen như thác nước mềm mại tỏa ra mùì hương thơm ngát.
Ngày mai chính là ngày đón dâu, nàng cười ngọt ngào đến động lòng người, dung nhan xinh đẹp như hoa càng hiện ra vẻ tuyệt luân tú lệ khôn cùng,nàng sắp lấy được người nàng ngưỡng mộ mười mấy năm trời, trong lòng vui thích càng sâu, hạnh phúc đó là nàng vất vả tranh thủ được, lúc nhỏ làmê luyến, trưởng thành là minh ước, đáy lòng lần lượt thay đổi, có khácchăng bây giờ là nữ nhân tâm tình.
Nàng vốn định lấy túi đưng trâm, không cẩn thận đụng phải tú trâm thị nữ không kịp cất vào, ai nha kêu lên một tiếng, máu tươi chảy ra, mộtthiếp thân nha hoàn của nàng thấy được, cuống quít đi tới, lo lắng quỳxuống xin thỉnh tội, Uyển Phù không yên lòng, nhìn máu đỏ tươi, tronglòng chuyển động, ẩn ẩn bất an.
Cánh cửa chợt vang lên âm thanh rồi mở ra, Vân vương gia tiến vào, VânUyển Phù bận rộn lo lắng đứng dậy, tùy tiện chà xát tay vào vạt áo, cười duyên qua nghênh đón, ôm cánh tay ông làm nũng “Phụ thân, khuya rồingười còn đến, người luyến tiếc nữ nhi xuất giá sao?”
Vân vương gia mỉm cười, khẽ kéo nàng ngồi vào một bên nhuyễn ghế, ý bảothị nữ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168953/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.