Du Nhã vừa mới quay về Tây Sương thì nhìn thấy bóng dáng của Sở Vântrong chòi nghỉ mát, dường như lo lắng, dường như chờ đợi….trên mặt làvẻ bất an cùng kinh hoảng.Du Nhã trong lòng không yên, Sở Vân đã dưỡng dục nàng mười năm, nênđối với nàng mà nói ông cũng giống như người cha thứ hai của nàng, người mà nàng rất mực tôn kính, cảm kích.“Sở bá bá!” Khẽ gọi một tiếng, nàng đi vào trong chòi nghỉ mát, tươi cười ngồi đối diện với ông. Khi nhìn thấy đôi mắt lo lắng của ông, nàng kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”Sở Vân ho nhẹ vài tiếng, trong lòng bất an, miễn cưỡng tươi cười,những nếp nhăn trên mặt không giấu được vẻ lo lắng “Du nhi, Phù nhi cònchưa tỉnh lại sao?”Nàng lắc đầu, trong hơi thở phảng phất vẻ đau lòng, quay đầu nhìnnhững dây leo quấn quanh trong đình viện, giờ phút này nó cũng giống như lòng của nàng……..“Du nhi………” Sở Vân nhấc mi, muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời.“Sở bá bá, người có chuyện muốn nói sao?” Nàng cực kỳ khó hiểu khi nhìn thấy thần sắc ông có vẻ kinh hoàng.Sở Vân bất an di dời thân mình, hít một hơi thật sâu, mày rậm đảonhanh, “Con đã từng nói ngày gia đình con xảy ra biến cố, Phù nhi trốnphía sau cây đàn mộc đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, có phải haykhông?”Du Nhã gật đầu: “Đàn mộc đối diện với bên ngoài, Phù nhi từ nhỏ làngười can đảm, cẩn trọng, nhất định là đã nhìn thấy hết mọi chuyện, nếukhông trong lòng cũng sẽ không mang tâm niệm báo thù.”Lão Sở vương cả người chấn động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168830/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.