Chân trời đã bắt đầu sáng hẳn, mây trắng bay bay.Gió thổi làm lay động rèm cửa mỏng manh như tăng thêm sinh khí choTây Sương vốn yên tĩnh, lạnh lùng. Sau một tháng hôn mê, Lục Phù cuốicùng đã tỉnh lại.Trong ánh sáng mờ ảo, con ngươi đen nhánh nhưng lại sáng như sao,khí chất rạng rỡ khiến trăm hoa úa màu, khiến mọi vật xung quanh dườngnhư biến sắc.Nén tiếng thở dài, Lục Phù nhìn chằm chằm vào tấm màn treo trên đầugiường, ngoài trời sớm đã có những tia nắng đầu tiên, tâm tình nàng cũng bắt đầu lắng đọng, tận sâu dưới đáy lòng cảm thấy cực kỳ an tĩnh.Nàng vẫn là Tô Lục Phù, mọi chuyện xảy ra đều có thể tươi cười ứng phó…..Tô Lục PhùNàng xốc chăn bông, cuốn hai chân lên ngồi dậy, hai tay ôm lấy mặtnhư cố nhớ lại chuyện gì đó. Trên khuôn mặt trầm tư thật lâu…….. có bithương…….. có giãy dụa……….. nhưng cuối cùng vẫn trở lại bình tĩnh.Nàng cười ảm đạm, thở dài bước xuống giường, qua tấm bình phong đi ra ngoài.Ngày hôm qua, khi nước mắt hắn rơi trên vạt áo nàng, nàng đã tỉnh lại.Hắn khóc vì nàng vẫn không tỉnh lại? Hắn hoảng sợ?Một nam nhân tâm như sắt thép lại vì nàng mà rơi lệ, dù thế nào nàng vẫn không thể tưởng tượng được, hắn đường đường là Sở vương Sở Cảnh Mộc mà cũng có nước mắt sao…….Nhưng cũng chính những giọt nước mắt nóngbỏng kia đã đánh thức nàng.Bây giờ là mùa hè nhưng sáng sớm vẫn có cảm giác mát mẻ, Lục Phùchậm rãi đến gần bên hắn, không biết đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy hắn, mắt này, mi này đối với nàng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168827/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.