Đại hôn của Hoàng đế, hai người với thân phận là Sở vương và Vương phi nêntham dự yến hội trong cung cùng những đại thần chúc mừng, nhưng Sở CảnhMộc nói Vương phi không khỏe liền miễn hết.
Mặt trời vừa lặn xuống, Sở Cảnh Mộc đứng trong Đông Đình, vẻ mông lung mờmịt bao trùm dáng người thanh nhuận. Ánh mắt sâu như biển nhìn lục bìnhtrôi nổi trong dao trì dưới ánh nắng chiều.
Sau hơn một tháng hắn mới thoáng nhìn thấy Lục Phù, cảm giác đau đớn giốngnhư kim đâm vào tim, dáng người gầy yếu của nàng làm hắn xót xa.
Hắn luôn hiên ngang đứng thẳng, như vách núi như cậy tùng, nhưng tất cả đã vỡ nát, vết thương vẫn còn đang rỉ máu….
Âm mưu, thù hận……
Tình thân, tình yêu……
Cuối cùng sẽ đi về đâu?
Yêu trở thành hận, trái tim họ đến cuối cùng có bao nhiêu sắc đá để chịuđựng sự tra tấn hành hạ ngày đêm này. Hắn sắp không chịu nỗi, huống chimột người yếu đuối như nàng.
Trên chiến trường Sở Cảnh Mộc chưa từng gặp đối thủ khó đối phó như vậy,khiến hắn cảm thấy bất lực, chỉ đành để thù hận dày vò hành hạ ngày đêm.
Hoa xuân, trăng thu, hạ trùng, đông tuyết…Tất cả cảnh đẹp trên thế giandường như mất đi sức hấp dẫn, thế giới biến thành một màu tăm tối lạnhlùng, nhìn không thấy ánh mặt trời, không còn vẻ ấm áp.
Đôi mắt khép lại, chìm đắm trong đau khổ, bàn tay nắm chặt thành quyền giận dữ!
Sở Cảnh Mộc ơi Sở Cảnh Mộc, cả đời ngươi tung hoành trên sa trường oaiphong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168778/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.