Lục Phù sinh non, Hải Nguyệt lo lắng vội vàng gọi Vô Danh trở về gấp.
Tất cả thầy thuốc của y quán và bốn bà mụ chạy đến, sắc mặt mọi người đều kích động và nóng lòng vô cùng!
Ngoài phòng, những tiếng rên rỉ thê lương từ bên trong truyền ra, nghe thấy khiến mắt Hải Nguyệt đỏ ửng, nghe được tiếng nước mắt rơi và lòng bàn tay Vô Danh đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trong mắt không còn vẻ lạnh lùng vô cảm. trái lại hắn đang lo lắng gần như hoảng loạn.
Trời đang vào mùa thu, nóng bức khiến người mất kiên nhẫn, như sắt thép đè nặng trong lòng họ, có cảm giác hít thở không được.
Mắt Hải Nguyệt đỏ ửng, nôn nóng không ngừng đi đi lại lại trong đình viện, tới tới lui lui, ngực như đông cứng, trong lòng không yên. Lưu Thanh ngồi bên cạnh, chỉ yên lặng khóc.
"Hải Nguyệt cô nương..” Một thầy thuốc trung niên vội vàng đi ra, trán đổ mồ hôi lạnh, vì sợ hãi nên bước chân hơi loạng choạng.
Nhìn thấy cảnh đó khiến Vô Danh có cảm giác bất an…..
"Phu nhân sinh khó…."
"Cái gì?" Hải Nguyệt thét chói tai, vô cùng hoảng hốt:
"Vì sao lại như vậy?"
Sinh non không kể, còn sinh khó? Trong lòng họ cuống lên, nghe bên trong truyền ra những tiếng thét chói tai, Hải Nguyệt càng cuống quít, không tự chủ nắm chặt tay Vô Danh….
"Làm sao bây giờ?...Đều tại ta…" Hải Nguyệt khóc nức nở, siết tay dường như muốn tìm sức mạnh từ lòng bàn tay hắn.
Vô Danh hơi cau mày, không gỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168757/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.