Trời cao ít mây, những ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh xa vạn dặm.
Tại vùng ngoại ô, hoa xuân rực rỡ, bướm bay dập dìu, ánh nắng tươi sang. Lục Phù mang theo Hải Nguyệt và một thương đội ra khỏi U Thành.
Lần đầu tiên ra U Thành, ngồi trong xe ngựa hoa lệ, giọng nói nũng nịu của tiểu Khuynh Thành thỉnh thoảng biến thành vui sướng hét chói tai, một bên rèm của xe ngựa được vén lên để Lục Phù có thể tận tình hưởng thụ gió xuân mơn man trên mặt rất thoải mái, cho đứa nhỏ có thể nhìn ra thế giới
Ngay cả Duệ Duệ mặt luôn nghiêm trang, ánh mắt cũng hướng ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng hơi ửng đỏ.
Nhìn họ, Lục Phù cảm thấy rõ ràng quyết định của mình không sai!
Tâm tình của nàng trở nên sảng khoái vô cùng.
“Nương! Nữ nhi đi cưỡi ngựa cùng dì Hải Nguyệt được không?" Khuynh Thành nhìn Lục Phù, quay đầu lại năn nỉ. Khuynh Thành thường theo Hải Nguyệt và Vô Danh đi cưỡi ngựa chung quanh, chỉ ngồi trên xe ngựa hai canh giờ đã cảm thấy không thể ngồi yên được.
"Muốn cưỡi ngựa sao?”
Nhìn cái đầu nhỏ gật thật manh, Lục Phù nhẹ nhàng phất tay ý bảo người đánh xe dừng lại để bé bước ra ngoài.
"Nương………" Duệ Duệ ngồi xuống bên cạnh ôm cánh tay nàng, trên mặt có ý cười, “Cuối cùng yên tình một chút."
Mặc dù tuổi nhỏ nhưng ngoài Lục Phù hắn không thân cận với ai, gương mặt luồn lạnh lùng, dù vẻ đẹp không ai có thể phủ nhận. Ngoại trừ đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168753/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.