Nỗi khiếp sợ đánh sâu vào lòng Lục Phù từng đợt, năm năm qua đây là lần đầu tiên nàng không thể khống chế khiến lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Tuy rằng ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh như trước, lạnh lùng như cũ, nhưng lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Tay đang cầm cái chén bị nước sánh ra ướt đẫm. Lục Phù không tiếng động hít sâu một hơi, âm thầm đè nén sự khiếp sợ trong lòng mình..
“Quản sự Phương Đông, không tệ rồi, làm cho mọi người trong phòng này chờ một mình ngươi” Di Nguyệt quét mắt về phía hắn, ánh mắt tỏ vẻ bất mãn.
“Thật ngại quá, trên đường có chút việc bị trì hoãn” Dáng người cao lớn hơi giật giật, đi đến ngồi vào vị trí của mình, thật bình tĩnh, tự nhiên, và hào phóng. Tuy lời nói có ý giải thích, nhưng trong giọng nói không có hương vị giải thích nào cả. Kiêu ngạo có điểm khiến người nghiến răng.
Âm sắc quen thuộc khiến lòng Lục Phù nổi lên những gợn sóng không nhỏ, dường như giây phút vừa rồi, nàng nghĩ mình vừa nhìn thấy Sở Cảnh Mộc, dáng người rất giống, giọng nói cũng giống...Nhưng nét mặt... lại không giống.
Lục Phù phân biệt không rõ đó là thất vọng hay thở dài nhẹ nhòm, ẩn chứa trong lúc đó, lòng khiếp sợ đã chậm rãi bình tĩnh lại như mặt nước tĩnh lặng. Lục Phù nhìn lướt qua, vị trí thứ nhất bên phải được xếp đặt cho Phương Đông Tình. Một đôi mắt sâu thẳm, làn da ngâm đen, gương mặt chính trực, toát ra một vẻ chính khí. Không có vẻ thanh nhuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168748/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.