Mùa xuân ở Lạnh Thành, cành liễu nhẹ đong đưa trên mặt sông, gió mát đưa hương thơm ngát, khắp nơi là một cảnh xuân dạt dào. Hắn dẫn nàng đến vùng ngoại ô, trước một gốc cây đại thụ. Vào mùa xuân tất cả những cành mới đều đâm chồi nảy lộc, khiến chúng trở nên xanh nhạt một màu, cây trước mắt nàng thẳng tắp cứng cáp, nhiều phân nhánh nhưng không có một chiếc lá nào cả. Tuy nhiên nó cũng rất xinh đẹp. Những mảnh vải màu vàng trên cành cây bay theo gió giống như đang khiêu vũ cùng với gió, trong gió xuân dìu dịu nhảy múa bày ra một phong thái tao nhã. Những miếng vải màu vàng cùng với màu xanh của đất trời khiến những cành khô trở nên bớt đơn điệu. Giống như hoa cúc, từng đóa nở ra, mềm mại và đẹp đẽ. Cả tàng cây được những miếng vải màu vàng ẩn đi vẻ xấu xí và tang thương lúc ban đầu, bày ra một cảnh xuân sắc mê người, thậm chí che lấp cả vẻ đẹp của những hoa dại chung quanh.
"Biết cây này tên là gì sao?" Sở Cảnh Mộc nghiêng đầu cười hỏi, đuôi lông mày hơi nheo lại, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng đầy tình cảm gần như tràn ra khóe mắt, quấn quít ánh mắt của Lục Phù.
Nàng lắc đầu nhìn trước mắt là một màu vàng, hàn băng trong đôi mắt lạnh như băng chậm rãi tan chảy, mơ hồ biết được cây này nhất định ẩn giấu một câu chuyện xưa đẹp đẽ.
Sở Cảnh Mộc nhìn nàng, cười cười, quay đầu lại, mắt nhìn những mảnh vải màu vàng bay bay trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168744/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.