Cát vàng cuồn cuộn, khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi, cát vàng ở biên cảnh sắp bị nhiệt huyết nhuộm ướt đẫm, mùi máu tươi gần như bao trùm khắp bình nguyên, bốc lên trên không khí vốn là một cõi yên bình tại nơi đây.
Từ mấy trận chiến trước, đại quân của Phượng Quân Chính đã gần kề sát dưới thành của Đồng Quan.
Dưới tình huống kết quả không thể nắm chắc, sau khi Sở Cảnh Mộc cùng Lưu Phong bàn bạc không ngừng, muốn bộ phận chủ lực quay về, một bên kéo dài một bên lui, cuối cùng bị buộc phải đến Đồng Quan.
Hai mươi vạn binh chống lại tám mươi vạn, binhcách xa nhau. Người không phải là thần, ba đầu khó chống lại bốn cánh tay ( ý nói là yếu hơn không thể chống lại kẻ địch nhiều người),vì vậy Sở Cảnh Mộc và Lưu Phong chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, đợi chờ Tiếu Nhạc dẫn quân của Sở gia đuổi tới Đồng Quan.
Liều chết giữ Đồng Quan trong ba ngày, cuối cùng Tiếu Nhạc cũng mang theo quân Sở gia đến!
Sở Cảnh Mộc ở trên cao thành lâu nheo đôi mắt trong trẻo, từ trên nhìn xuống, nhìn toàn bộ cảnh vật ở dưới.
Phượng Quân Chính ở dưới thành ngửa đầu nhìn lên, chiến bào tung bay, oai phong lẫm liệt.
Hai nam nhân, một người ở trên, một người ở dưới, cách nhau thiên quân vạn mã, một người hung ác nham hiểm, một người lạnh lủng cương liệt, ánh mắt ở không trung giao nhau một lúc thật lâu.
Bất luận chết bao nhiêu mạng người, mặc kệ hy sinh bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168732/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.