Sau khi Minh Trọng đã dạy hết bài giảng hôm nay, thấy thời gian cũng còn dư lại mười mấy phút, nên muốn tạo cho không khí thoải mái cho học sinh, bèn lên tiếng:
- Nhân dịp ngày đầu tiên gặp mặt hôm nay. Có bạn nào xung phong hát một bài tặng cho tôi không nào?
Cả lớp im lặng, không phải họ không hát được nhưng đứng giữa lớp mà hát thì không có tự tin. Cho họ đi karaoke thì được. Ánh mắt Kim Phúc chợt lóe, liền lên tiếng chỉ sang Phù Dung:
- Thưa thầy! Bạn này hát rất hay ạ! Em đề nghị mời bạn hát một bài ạ!
Có người dẫn đầu lên hát thì còn gì bằng. Cả lớp đều rộn ràng lên. Chỉ là khi chúng quay lại nhìn thấy người Kim Phúc chỉ là Phù Dung thì sắc mặt liền biến đổi rất là đặc sắc. Có ngạc nhiên, có khinh thường, có chế giễu, có ganh ghét, có vui sướng khi người gặp họa. Thật sự thì trong lớp này cũng hoàn toàn không biết Phù Dung biết hát. Cho nên chúng mới có biểu hiện như vậy. Phù Dung trong lớp này cũng là một sự tồn tại có cũng như không. Nếu không phải lâu lâu có vài đứa ngứa miệng trêu chọc cô này nọ thì có lẽ họ cũng quên mất sự tồn tại của cô.
Còn Phù Dung thì hận chết Kim Phúc. Cô có thù oán gì với cậu ta mà lại nhiều chuyện đến vậy. Lại muốn phá vỡ sự bình yên của cô? Hay là cậu ta cũng muốn kiếm chuyện trêu chọc cô như mấy đứa khác đây? Cũng may là cô có đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-se-mai-khong-tan/2641280/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.