Tuy nhiên, Phù Dung chợt nhìn vào Minh Khanh, ánh mắt lạnh còn hơn cả băng ở Bắc Cực:
- Bất kỳ ai cũng có thể châm chọc tôi, nhưng anh, Diệp Minh Khanh, anh không có tư cách đó. Bởi vì..
Phù Dung gằn từng chữ:
- Tôi, chính, là, Phù, Dung.
Minh Khanh vẫn chưa hiểu ý của cô, nên vẫn thản nhiên:
- Tôi đương nhiên biết cô là Phù Dung..
- Tôi là người vợ đã mang thai con của anh hai tháng mà anh đã nhẫn tâm bán cho Quang Thịnh để đổi lấy danh vọng của ngày hôm nay.
Phù Dung cắt đứt lời Minh Khanh.
Minh Khanh không thể nào tin được, theo bản năng lùi lại một bước, khiếp sợ nhìn cô:
- Cô.. Cô nói gì.. sao.. sao có thể..
Phù Dung cười khẩy nói.
- Anh có còn nhớ lần đầu tiên anh gặp tôi anh đã nói gì không?
Cô tiến lên một bước:
- Anh hỏi tôi tên gì, tôi nói tôi tên Phù Dung, anh mới nói một câu là, phù dung sớm nở tối tàn.
Minh Khanh quả thật vô cùng khiếp sợ, lại lùi lại thêm một bước. Chuyện này đúng là chỉ có anh ta và Phù Dung biết, lúc đó, anh ta thấy Quang Thịnh để ý Phù Dung nên cố tình tiếp cận cô và đã buột miệng nói ra câu đó:
- Không.. không phải em đã.. chết.. rồi sao?
Phù Dung bình tĩnh gật đầu nói:
- Đúng là tôi đã chết, nhưng mà..
Cô nhìn xung quanh, xác định không có ai khác mới lại gần kề sát vào tai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-se-mai-khong-tan/2641183/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.