Thời điểm tôi và Triệu Lăng kết hôn, y đã biết cách học ngoan.
Nhưng lúc ban đầu, y không ngoan chút nào.
Hậu quả của việc không ngoan đó là, Lương Vương phái người đưa Kiều Tĩnh Nhàn đến nhà thổ.
Sau đó bọn họ báo cho y, cô ta đã tự kết liễu đời mình vì bị sỉ nhục.
Triệu Lăng nhẫn nhục chịu đựng, hận ý ngập trời khắc sâu trong tim, chính vì nguyên nhân này.
Đột nhiên tôi hiểu ra, vì sao ngày ấy y vùi mặt vào cần cổ tôi rơi lệ, lẩm bẩm câu kia: "Là ta sai, ta đáng chết, ta là kẻ dơ bẩn, Tiểu Dung nhi rất sạch sẽ."
Tôi cũng hiểu ra vì sao vẻ mặt bê bết máu của y vô cùng khoái chí khi xách đầu Triệu Thôi đến cho tôi xem.
Hiện giờ, Kiều Tĩnh Nhàn đột nhiên xuất hiện.
Y bị luống cuống.
Y hốt hoảng, còn tôi rất trấn định.
Trên đời này cố nhân gặp lại, có biết bao nhiêu cảnh còn người mất.
Trong buổi cung yến, tôi cầm tay Triệu Lăng, mỉm cười khéo léo nói với đám người Từ Tuân: "Bổn cung và bệ hạ thành thân mấy năm, dưới gối chỉ có một công chúa là Hà Thanh, làm phiền cữu cữu chia sẻ nỗi lo lắng của bổn cung."
Kiều thị được sách phong Thục viện, an cư ở Kỳ Dương cung.
Đây là công đạo tôi dành cho Triệu Lăng, đồng thời cũng chính thức đối đầu với hai nhà Hồ Từ.
Từng là con gái ngoan của Hồ gia, tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ, thành một quân cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-loan/3592407/chuong-7.html