- thiếu gia Chu tiểu thư đến – đám người ôn thuận minh và tiểu nguyệt ngọc nhi đang ngồi bạn bạc kế sách thì một tên gia nô chạy và bẩm báo. - Chu tiểu thư, tại sao cô ta lại đến đây – tiểu nguyệt quay sang hỏi ôn thuận minh - Ta không biết - Thế chàng có muốn gặp cô ta không –ngọc nhi hỏi với giọng sắc bén, và ánh mắt hình viên đạn chàng dám ta lập tức chia tay với chàng - Bảo ta không có ở nhà – ôn thuận minh lập tức giác ngộ - Cho cô ta vào đi – thừa ân lạnh giọng - Ân ca huynh định làm gì - Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta cũng phải biết cô ta như thế nào mới có thể đối phó chứ - Tại sao muội lại quên nhỉ – ngọc nhi gãi đầu - Tại muội đang ghen, con người khi yêu thì sẽ không suy nghĩ nhiều đâu, chỉ có người trong lòng mình thôi - Đại ca nếu muội nhớ không lầm thì huynh chưa từng yêu nha, sao rành quá vậy –tiểu nguyệt cười hỏi - Vì ta là người ngoài cuộc sẽ rõ hơn người trong cuộc, hơn nữa chưa từng yêu cũng không có nghĩa là không thể rành những chuyện này, cho cô ta vào đi - Được thuận minh, chàng cho cô ta vào đi –ngọc nhi quay sang ôn thuận minh Một lát sau Chu Như Lan được dẫn vào, ngoại trừ thừa ân vẻ mặt đen thui, những người còn lại thì mội người một vẻ - là ngươi – chu như lan và thừa ân cùng đồng thanh - đại ca huynh quen cô ta hả- tiểu nguyệt quay sang hỏi thừa ân - không quen – cả hai người lại cùng đồng thanh - không quen, không phải chứ lúc đầu còn nhận ra mà – ngọc nhi khó hiểu - ta nói không quen là không quen -thừa ân lạnh lùng - tiểu thư à, người đi nhanh quá nô tỳ đuổi theo không kịp này – một nha hoàn chạy vào thở hổn hển nói với chu như lan, chợt cô ta nhìn thấy thừa ân thì sắc mặt thay đổi hẳn - là ngươi – nha hoàn nhìn thừa ân la hoảng - tiểu đào em nhớ lầm rồi – chu như lan quay sang quát nha hoàn - tiểu thư à, không lầm đâu, chính là hắn mà, hôm đó chính hắn là người đã vô lễ với tiểu thư mà - cái gì vô lễ – tiểu nguyệt và ngọc nhi cùng đồng thanh quay về phía thừa ân - cô ta bị té xuống nước, ta chỉ làm hô hấp nhân tạo thôi, kết quả là bị ăn tát Nhớ lúc trước khi thừa ân tìm gặp tiểu nguyệt và ngọc nhi trên đường đến lạc thành gặp được chu như lan bị té sông, vốn có lòng tốt định cứu, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì tưởng y vô lễ nên tát y một tay, y nổi giận cũng không thèm giải thích mà bỏ đi, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm. - à thì ra là vậy –tiểu nguyệt gật đầu hiểu - nếu nói vậy ân ca là ân nhân của cô mà- ngọc nhi quay sang chu như lan nói. - ân nhân, hắn thừa lúc ta bất tỉnh, hắn … vậy mà gọi là ân nhân sao. - Hey, coi như ta làm phước giải thích cho cô vậy (lược đọan giải thích hô hấp nhân tạo),bây giờ đã hiểu chưa cô –ngọc nhi lắc đầu - Có thật không - Thật –tiểu nguyệt gật đầu - Nếu vậy cho tiểu nữ xin lỗi, lúc đó ta cứ tưởng là công tử… – chu như lan đỏ mặt nói với thừa ân - Không cần, hiểu được là tốt rồi. –thừa ân lạnh lùng đáp - Mà xin hỏi các vị là ai, tại sao lại ở đây, ôn đại ca họ là người quen của huynh sao. - Chu tiểu thư, đây là ngọc nhi là vị hôn thê của ta, đời này ngoại trừ cô ấy ta sẽ không lấy ai cả -thuận minh kéo tay ngọc nhi lại nói, dù gì sớm muộn gì cũng biết thì cứ nói trắng ra luôn vậy. - Huynh đã có ý trung nhân hả, thật không vậy – như lan gương mặt khó tin - Là thật, ta biết đây là lỗi của ta, nếu cô có muốn trách thì cứ trách ta không liên quan đến ngọc nhi. - Tại sao huynh không nói sớm a- như lan bĩu môi - Là sao –ngọc nhi khó hiểu - Ta cũng đâu có thích cuộc hôn nhân này, là ta bị ép thôi, đáng lý ra ta định sang đây bảo huynh cùng ta vào gặp thái hậu để quỷ bỏ hôn ước, nhưng sợ huynh không chịu, bây giờ thì tốt rồi, không cần phải lo nữa - Tại sao cô không đồng ý cuộc hôn nhân này –tiểu nguyệt hỏi - Ta chỉ lấy người ta yêu, nhưng ta chỉ xem ôn ca ca là đại ca thôi, thì làm sao mà kết hôn được Tiểu nguyệt và ngọc nhi nhìn nhau sau đó quay sang nhìn như lan cùng đồng thanh - những gì cô nói là thật hả - đương nhiên là thật rồi, ta không thích nói dối, shit các người cho ta là hạng người nào chứ. - Cô vừa nói cái gì – lúc này cả tiểu nguyệt và ngọc nhi lẫn thừa ân đều lên tiếng. - Ta nói các ngươi cho ta là hạng người nào, bộ ta giống nói dối lắm sao - Không phải câu này, là từ chính giữa nghe khác lạ đó –ngọc nhìn nhìn nói - Shit, mà thôi dù sao các người cũng không hiểu - Ai nói bọn ta không hiểu – cả ba cùng đồng thanh - Các ngươi hiểu hả - Câu này là ai dạy cô – tiểu nguyệt hỏi, câu này là ngôn ngữ thế kỷ 21, nhưng cô ta không biết hô hấp nhân tạo thì chỉ có thể là do người khác dạy thôi - Là tiểu muội kết nghĩa của ta dạy, muội ta nói tình yêu phải do mình tranh thủ, mà ta không yêu ôn ca ca ta đã có ý trung nhân rồi - Thế cô ta hiện giờ đang ở đâu - Không biết nó hành tung bất định, ta cũng không rõ nó hiện giờ ở đâu nữa - Vậy thì tốt rồi chỉ cần hai người đến trước mặt thái hậu nói rõ là được rồi sao –phán quan lên tiếng - Chỉ sợ thái hậu không chịu –ôn thuận minh lo lắng - Vậy thì áp dụng ba tuyệt chiêu của nữ nhân là được rồi –ngọc nhi mỉm cười. - Ba tuyệt chiêu của nữ nhân là gì – hắc vô thường hỏi - Một khóc hai làm loạn ba treo cổ, haha bảo đảm thành công – ngọc nhi cười gian trá Nhưng kết quả lại là có hiệu quả thật, sau một tràng dài khóc lóc tỷ tê, đòi sống đòi chết của chu như lan, kết quả thái hậu đã mềm lòng và đồng ý, rốt cuộc hôn sự cũng được hủy bỏ, chu như lan được thành thân với ý trung nhân, người đó không ai xa lạ chính là một trong các tướng lĩnh cùng đánh trận chiến dạ vân cùng ôn thuận minh, chỉ có đều là bộ ba lại có thêm một chuyện nữa, xem ra vị tiểu muội kia của chu như lan là đồng hương của bọn họ đây, lại có trò vui nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]