Ai bảo đây là năm 94. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng lấy chiếc Motorola 9 9 0 0 từ túi để dưới chân ra làm mọi người đều chú ý. Ở quận Lưỡng Thủy người có thể sử dụng điện thoại di động đều là có thực lực. Máy Motorola 9 9 0 0 hình như chỉ có lãnh đạo thị xã mới được phân phối, ngoài ra chỉ là người bỏ nhiều tiền ra mua.
Vương Quốc Hoa thuộc laoji nào, tất nhiên là loại sau.
Nghiêm Giai Ngọc cầm máy dùng đôi tay thon dài cầm chiếc điện thoại di động “tinh xảo” từ từ đứng lên đi ra ngoài nghe, trong phòng không có tín hiệu.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống như chưa từng có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn. Chu Tiểu Bình đứng trước mặt hắn giờ đã tái mét mặt lại.
Chu Tiểu Bình không chịu nhận thua, y rút một tập tiền đập tới trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Bên trong có 500 ngàn, cậu tặng Tiểu Ngọc lại cho tôi.
Vương Quốc Hoa cười cười đầy khinh thường. Hắn không thèm nhìn Chu Tiểu Bình lấy một cái:
- Thêm một con số may ra tôi còn suy nghĩ. Đương nhiên đây là giá lúc này, mỗi một năm tăng một triệu.
Chu Tiểu Bình run lên, bán cả y cũng không đến năm triệu. Lúc này Nghiêm Giai Ngọc đứng ở cửa thân thiết gọi.
- Quốc Hoa, chú bảo em về.
Vương Quốc Hoa cười cười vẫy tay ra vẻ hiểu. Hắn đứng lên lấy một xấp tiền trong túi rồi rút ra năm tờ để lên bàn.
- Đây là tiền ăn bữa này, cảm ơn. Ngoài ra xin khuyên một câu con người phải tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/39780/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.