Trưa hôm sau Vương Quốc Hoa mới dậy, bên cạnh đã không có ai nhưng lại nghe thấy tiếng trong toilet. Vương Quốc Hoa lấy một chiếc khăn quấn tạm vào người đi tới gõ cửa, cửa bên trong mở ra một tia, hắn định chen vào. Hồ Lỵ ngăn lại.
- Không cho vào.
- Có bệnh à mà không được nhìn?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm quay lại giường trong đầu lại nghĩ đến tối qua điên cuồng đến thế. Tối qua mình chơi mấy lần? Vấn đề này hơi mơ hồ, gần đây hắn nhịn lâu nên đói khát, ả này cũng rất quyến rũ, rất điên.
Không lâu sau cửa toilet mở ra, Hồ Lỵ mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt đi ra.
- Anh đi tắm đi, em xuống nấu cơm.
Nói xong cô ả bỏ chạy ra ngoài như làm việc gì đó không dám để người biết.
- Đúng là có bệnh.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói.
Tắm xong hắn xuống dưới lầu nghe có người đang nói chuyện ở phòng khách. Hắn mặc quần áo xuống, người đang trên cầu thang đã trợn tròn mắt, Hồ Vân đang nói chuyện với Hồ Lỵ cũng há hốc mồm không ngậm lại được.
- Sư huynh, sao anh lại ở đây?
Vương Quốc Hoa cũng rất khó hiểu:
- Cô có quan hệ gì với Hồ Lỵ?
Đúng là buồn bực, sao lại gặp cô ả ở đây.
Hồ Vân khôi phục thái độ bình thường nhìn hướng phòng bếp.
- Tính em gái tôi có vẻ hơi mạnh.
- Bên quán bar không bắt người chứ?
Vương Quốc Hoa hỏi rất tùy ý, Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022996/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.