- Bí thư Vương, không biết tôi có thể xin ngài một bức chữ không?
Hồ Duyệt theo bậc thang bò lên, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ cười khổ nói.
- Tâm trạng của cô thì tôi hiểu. Viết chữ thì không sao nhưng thư pháp của tôi quá kém, không muốn khoe cái xấu trước người. Thị xã vẫn có kế hoạch giúp đỡ công ty tư nhân địa phương, sau đây tôi sẽ đề nghị với ủy ban thị xã để trọng điểm giúp đỡ công ty của cô.
Hồ Duyệt vẫn có chút khẩn trương nghe nói như vậy không khỏi vui vẻ.
- Ý ngài là sẽ nêu tên trong hội nghị thường vụ?
Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được cười.
- Cô đúng là không hề khách khí nhỉ, đề cử trong hội nghị thường vụ mà cũng dám nói ra sao? Ha ha.
Hồ Duyệt đỏ mặt xấu hổ. Cô gái này thật ra khá đẹp nhưng Vương Quốc Hoa không suy nghĩ gì khác nên có thể thản nhiên đối mặt.
- Ngài nghỉ ngơi, tôi ra ngoài xem đã chuẩn bị xong chưa.
Hồ Duyệt bị Vương Quốc Hoa nhìn nên vội vàng đứng lên chạy trốn. Hồ Duyệt trốn ra tới cửa, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Giám đốc Hồ, nếu bây giờ không nói gì thì sau này tôi sẽ không quản đâu.
Hồ Duyệt dừng lại từ từ quay đầu hoảng hốt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Quốc Hoa.
Nhìn Vương Quốc Hoa, Hồ Duyệt có cảm giác khó thở. Hồ Duyệt không nói thật hoặc là nói không dám nói thật. Cô ả vốn định cứ thế bỏ chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022868/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.