Trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, một ông lão nằm phơi nắng trên chiếc ghế mây dài, trên người đắp chiếc thảm màu xanh lục.
Tiếng bước chân mơ hồ truyền tới làm Sở lão mở mắt ra. Mắt nhìn ra cửa ông thấy Vương Quốc Hoa bế con cùng Sở Sở xuất hiện, phía trước dẫn đường là lão Chu.
Sở lão đã quá già, hai tay muốn tự chống ghế ngồi dậy nhưng không làm được, may là bên cạnh kịp xuất hiện một nhân viên công tác đỡ ông lên.
Hiếm khi trong căn biệt thự này có tiếng cười. Bữa trưa Sở lão không ngờ còn uống ít rượu, không phải lão Chu ngăn, lão gia tử còn uống thêm nữa.
Ăn trưa xong Sở lão nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa rất phối hợp đứng dậy dìu ông ngồi xuống ghế, tay ông chỉ chỉ đối diện, Vương Quốc Hoa yên lặng ngồi xuống.
- Cháu làm rất tốt, đời người nếu như không có kiên trì, không có chí hướng sẽ là sống uổng.
Sở lão nói rất chậm như nói chuyện cũng tốn sức, Vương Quốc Hoa mơ hồ cảm nhận ngày lão gia tử rời đi đã không còn xa nữa.
- Ông quá khen.
Vương Quốc Hoa hơi hạ thấp người, Sở lão xua tay nói.
- Không cần khiêm tốn, trong lòng ông biết rõ, sau này cháu đối tốt với Sở Sở một chút.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở lão nhắm mắt lại. Lão Chu đi tới nháy mắt ra hiệu với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đứng lên đi theo nhẹ nhàng rời đi.
- Đã lâu không thấy lão gia tử vui vẻ như vậy.
Lão Chu cười nói. Vương Quốc Hoa không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cười theo.
Sở Sở ôm con đi tới.
- Chúng ta về thôi.
Lão Chu đưa hai người lên xe, trước khi Vương Quốc Hoa nổ máy, ông nhỏ giọng nói:
- Sau này thường xuyên tới, lão gia tử không còn được bao lâu nữa.
Vừa nói mắt lão Chu cũng đỏ lên.
Xe ra khỏi khu rừng cây, Vương Quốc Hoa hỏi Sở Sở.
- Lão Chu ở bên lão gia tử bao lâu rồi?
Sở Sở nói:
- Em không rõ, lúc em biết chuyện chú ấy vẫn ở đó, lão gia tử…
Sở Sở định nói lại thôi.
Nói như vậy lão Chu đã ở bên Sở lão ít nhất 30 năm, đời người có mấy lần 30 năm chứ.
Vương Quốc Hoa phải quay về thị xã Thiết Châu, lúc Sở Sở dọn hành lý, Vương Quốc Hoa đi tới chặn tay Sở Sở lại.
- Hay là em ở lại Bắc Kinh.
- Vâng, lão gia tử khá cô đơn.
Sở Sở nghẹn ngào lao vào lòng Vương Quốc Hoa.
Hậu quả tiếp xúc cơ thể làm Vương Quốc Hoa muốn động, tay đặt trên ngực đưa xuống tiến vào chỗ mềm mại sờ sờ một chút. Người Sở Sở mềm nhũn lại, ánh mắt mê ly nhìn hắn.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ bỏ Sở Sở ra cầm máy ở trên đầu giường.
- Alo, ai đó?
Số điện thoại khá lạ làm Vương Quốc Hoa hơi tò mò, người biết số điện thoại này của hắn không nhiều lắm.
- Là tôi, Quách Khánh Hạo. Tối cậu có tiện ra ngoài một chút không?
Giọng bên kia làm Vương Quốc Hoa hoảng sợ, vị này nghĩ như thế nào mà lại gọi cho mình?
- Bí thư Quách, không vấn đề gì, ngài nói địa điểm.
Vương Quốc Hoa vội vàng trả lời, Quách Khánh Hạo bên kia cười nói.
- Ở quán trà kia, cậu đến luôn đi.
Vương Quốc Hoa giải thích qua với vợ, Sở Sở tuy nhìn hắn với ánh mắt u oán nhưng vẫn không nói gì. Gần tiếng sau Vương Quốc Hoa đến địa điểm.
Nơi này ban ngày rất yên tĩnh, tối càng yên tĩnh hơn. Lúc đỗ xe Vương Quốc Hoa phát hiện có người đi tới.Một người đàn ông khoảng 30 tuổi hỏi:
- Là đồng chí Vương Quốc Hoa phải không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Là tôi.
- Đi theo tôi.
Không khí có vẻ xa lạ hơn lần gặp trước, Vương Quốc Hoa thu lại vẻ tùy ý, hắn cẩn thận đi theo lên lầu. Vẫn là phòng lần trước, bên trong có hai người đang ngồi uống trà.
- Đến à.
Quách Khánh Hạo nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười nói với người đàn ông ngồi đối diện. Người đàn ông kia nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu mặc dù do Ban tổ chức cán bộ trung ương quản lý nhưng lần đầu tôi thấy mặt cậu đó.
Câu đầu tiên đã nói rõ thân phận nhưng Quách Khánh Hạo vẫn giới thiệu.
- Vị này là cục trưởng Lưu ở Ban tổ chức cán bộ trung ương.
Vương Quốc Hoa vội vàng tiến lên ân cần chào hỏi, đối phương cười nói:
- Đúng là còn trẻ làm người ta hâm mộ.
Quách Khánh Hạo nghe xong cười nói:
- Nguyên Hòa, anh không phải mới 35 sao?
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã được ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang trà lên, Quách Khánh Hạo đưa cho Vương Quốc Hoa điếu thuốc.
- Quốc Hoa, nói về tình hình tỉnh Đông Hải đi.
Vương Quốc Hoa nói;
- Cái này ngài sợ là hỏi sai người, tôi mới đến tỉnh Đông Hải chưa được bao lâu.
Quách Khánh Hạo cười ha hả, nụ cười này đã có biến hoá so với lần trước Vương Quốc Hoa gặp. Có lẽ đây là nụ cười thường thấy của y.
- Như vậy thì cậu nói ra suy nghĩ của mình về sự phát triển kinh tế của tỉnh Đông Hải.
Quách Khánh Hạo tiếp tục hỏi một câu, cục trưởng Lưu ở bên cười đối diện đầy hứng thú quan sát phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Đề tài của ngài quá lớn, có thể để tôi chỉ nói đến thị xã Thiết Châu không?
Vương Quốc Hoa thoáng do dự một chút rồi nói.
Quách Khánh Hạo không nhịn được cười.
- Cậu quá cẩn thận đó, như vậy không làm khó cậu nữa, nói về Thiết Châu đi. Thiết Châu ở tỉnh Đông Hải coi như là mang tính đại biểu.
- Thiết Châu coi như là hình ảnh thu nhỏ của tỉnh. Lúc mới lập nước quốc gia chú trọng phát triển công nghiệp nặng, trong thời đại kinh tế kế hoạch thì Thiết Châu coi như một đô thị khá tốt. Nhưng theo quá trình cải cách kinh tế và thể chế, một vài kết cấu sản nghiệp của Thiết Châu đã không theo kịp thời đại. Sau khi tôi nhận chức cũng trọng điểm đẩy mạnh thu hút đầu tư. Thiết Châu không thiếu công nhân, thiếu là công ty. Từ kết quả thì thấy vấn đề thực nghiệp ở Thiết Châu về cơ bản đã được giải quyết.
Vương Quốc Hoa nói tới đây, Quách Khánh Hạo đưa tay chặn lại.
- Cậu nói trực tiếp một chút, nói là áp lực từ công nhân mất việc đã được giảm nhẹ.
Quách Khánh Hạo nói làm Vương Quốc Hoa cảnh giác, đồng thời cũng có thể nhìn ra một chút tác phong tính cách của đối phương. Thoáng suy nghĩ, Vương Quốc Hoa nói:
- Vấn đề giải quyết công ăn việc làm cho công nhân mất việc và tỷ lệ thất nghiệp mới chỉ là bước đi đầu tiên của tôi. Là bí thư thị ủy, tôi cho rằng giải quyết vấn đề kinh tế tuy rất quan trọng nhưng càng quan trọng hơn là phải nắm bắt tốt đội ngũ cán bộ. Có thể nói trong quá trình phát triển kinh tế đội ngũ cán bộ xuất hiện vấn đề hủ bại, nếu không có một chế độ tốt để ước thúc quyền lực thì hủ bại là không thể tránh khỏi.
- Cậu nghĩ rất xa đó.
Lưu Nguyên Hòa đột nhiên lên tiếng.
Vương Quốc Hoa vô thức nhìn Quách Khánh Hạo, Quách Khánh Hạo xua tay nói.
- Cậu nói tiếp đi, vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt.
- Tôi cho rằng không thể đặt hy vọng vào tố chất của cán bộ. Có một chế độ tốt mới là biện pháp tốt để giảm thấp nguy hiểm.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận nói, Quách Khánh Hạo dựa lưng vào ghế, mặt nhìn lên trần, tay đặt trên đùi vỗ vỗ đầy tiết tấu. Vương Quốc Hoa dừng lại đợi một lát, Quách Khánh Hạo đột nhiên ngồi thẳng nhìn Vương Quốc Hoa.
- Sao không nói tiếp nữa?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Điều cần nói tôi đã nói.
Vương Quốc Hoa ở quán trà một tiếng mới rời đi. Từ lúc đầu hắn nói vài câu sau đó đều là nghe hai người Quách Khánh Hạo nói chuyện. Đề tài bọn họ nói khá lặt vặt. Nhân sự, kinh tế đều có dính tới, Vương Quốc Hoa vẫn cẩn thận ngồi nghe, mãi đến khi Lưu Nguyên Hòa nhìn Vương Quốc Hoa một cái, Vương Quốc Hoa mới chủ động đứng lên cáo từ.
Trong bóng tối xe Vương Quốc Hoa đã đi a, Quách Khánh Hạo hỏi Lưu Nguyên Hòa.
- Anh cảm thấy sao?
- Nhân tài hiếm có, còn quá trẻ, quá cẩn thận.
Lưu Nguyên Hòa kết luận rất dứt khoát, Quách Khánh Hạo thoáng suy tư.
- Ý của Lãnh Vũ là đưa hắn lên Bắc Kinh, vào Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia giúp y.
- Cái này tôi thật ra có thể giúp một chút.
Lưu Nguyên Hòa từ tốn nói, Quách Khánh Hạo mỉm cười đáp lại.
- Như vậy cảm ơn, hôm nào tôi mời khách.
Lưu Nguyên Hòa nói:
- Uống trà đi, rượu uống nhiều không có lợi cho sức khỏe.
Vương Quốc Hoa lái xe đi một đoạn liền dừng xe ở bên đường, hắn lấy máy ra gọi.
- Lão lãnh đạo, vừa nãy bí thư Quách hẹn tôi ra ngoài ngồi một chút.
Lãnh Vũ bên kia nói:
- Tôi đoán y sẽ hẹn gặp cậu cho nên trước đó đã ám chỉ y là tôi định điều cậu lên Ủy ban kế hoạch phát triển giúp mình.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Lãnh Vũ lần trước đề nghị mình không phải đã phản đối sao?
- Đừng nghĩ nhiều.
Lãnh Vũ cười ha hả, Vương Quốc Hoa lập tức hiểu ý này. Hắn cẩn thận nói.
- Ý ngài là bí thư Mã Dược Đông…
Lãnh Vũ rất dứt khoát nói.
- Cậu đoán đúng rồi, Mã Dược Đông đã nhiều lần gửi báo cáo muốn lui về tuyến hai. Cán bộ như y bây giờ không nhiều lắm.
Lãnh Vũ nói làm Vương Quốc Hoa rơi vào trầm tư. Bên kia Lãnh Vũ cười cười dập máy. Vương Quốc Hoa bị tiếng tút tút làm tỉnh lại.
Cán bộ như vậy không nhiều, cách nói này đáng để suy nghĩ.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Thần Châu, Vương Quốc Hoa vừa đi xuống bậc thang thì rất bất ngờ thấy một xe Audi dừng ở cạnh máy bay, Hác Long Quang tươi cười đầy mặt đứng đó vẫy vẫy Vương Quốc Hoa.
- Bí thư đã về.
Giọng điệu của y có vẻ mất tự nhiên nhưng thái độ như vậy đã là đủ rồi.
- Sao làm phiền thị trưởng Hác đến đón tôi như thế này chứ?
Vương Quốc Hoa khách khí nói một câu.
- Chủ tịch tỉnh phái tôi tới, chủ tịch nếu không phải có hội nghị cũng sẽ tự mình tới.
Hác Long Quang nói.
Lưu Triệu Minh đúng là họp, còn là hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Ngay khi Vương Quốc Hoa xuống máy bay thì hội nghị đã kết thúc gần hai tiếng, bây giờ đã là 12h30 trưa. Lưu Triệu Minh rất kiên nhẫn ngồi trong văn phòng chỉ là không ngừng xem đồng hồ.
Trong văn phòng bí thư tỉnh ủy, Mã Dược Đông cũng đang không ngừng xem đồng hồ. Thư ký tiến vào rót trà nói:
- Sếp, nên về rồi.
Mã Dược Đông lắc đầu nói.
- Không vội, Vương Quốc Hoa chắc xuống máy bay rồi chứ?
Thư ký nói.
- Đã đến, bên ủy ban tỉnh đã phái người đi đón máy bay.
- Ồ.
Mã Dược Đông trầm ngâm một chút rồi đứng lên nói.
- Vậy về thôi.
Thư ký nói.
- Nếu không tôi gọi điện cho bí thư Quốc Hoa?
Mã Dược Đông xua tay nói:
- Không cần.
Phải nói Mã Dược Đông khá động tâm với đề nghị của thư ký. Chẳng qua y cẩn thận nghĩ lại thôi. Có chuyện Mã Dược Đông không muốn để thư ký biết. Quyền lực không phải nói buông là có thể buông nhưng có vài thứ lại không thể không làm. Giữa tiến và lui, Mã Dược Đông coi như đã chuẩn bị vẹn toàn, khi đến lúc chỉ có thể lui xuống.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút không muốn.
Lưu Triệu Minh nhiệt tình không phải giả vờ. Vương Quốc Hoa vừa đến cửa văn phòng, Lưu Triệu Minh đã đi nhanh ra, chủ động đưa tay tới.
- Quốc Hoa, vất vả vất vả rồi.
- Chủ tịch tỉnh, ngài làm như vậy làm tôi thấy sợ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười cung kính nói. Cục diện chính trị tỉnh Đông Hải sẽ có thay đổi, xem ra Lưu Triệu Minh cũng có con đường nhận được tin tức, trong lòng không có suy nghĩ là không thể.
- Nên mà, cậu làm một việc tốt cho quần chúng nhân dân Đông Hải, hạng mục điện phân nhôm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thảo luaanj cuối cùng phê chuẩn đầu tư ở thị xã Thiết Châu. Cậu không cần khiêm tốn, đây đều là kết quả do cậu toàn lực vận động.
Lưu Triệu Minh nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng bất đắc dĩ, hắn không tiện giải thích rõ ràng.
- Thực ra tôi cũng không làm gì cả.
Vương Quốc Hoa cuối cùng nói thật nhưng Lưu Triệu Minh lại cho rằng hắn khiêm tốn. Vì thế Lưu Triệu Minh theo bản năng nhìn thoáng qua Hác Long Quang, trong lòng có chút nuối tiếc.
- Không nói mấy câu khiêm tốn nữa, nói suy nghĩ của cậu đi.
Lưu Triệu Minh đi vào chính đề, cũng mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống.
Lúc thư ký bưng trà lên cũng nhìn Hác Long Quang. Thị trưởng Hác coi như thức thời đổi vị trí, y vốn ngồi ngang với Vương Quốc Hoa lúc này đã lặng lẽ đẩy ghế lui ra sau một chút.
- Tôi xin nói vài câu, đầu tiên là hạng mục lớn này đầu tư vào Thiết Châu, thị ủy, ủy ban thị xã thực tế không có bao quyền lên tiếng trong quá trình thao tác thực tế. Ý của tôi là do ủy ban tỉnh ra mặt dẫn đầu, Thiết Châu ở bên phối hợp. Sau đó khi hạng mục xây dựng xong thì người phụ trách công ty có quan hệ như thế nào với địa phương, ý của tôi là chủ tịch tỉnh có thể lên Bắc Kinh tranh thủ một chút.
Vương Quốc Hoa dừng lại, Lưu Triệu Minh hài lòng cười nói:
- Nói rất đúng, chẳng qua vấn đề người phụ trách công ty này tôi thấy không cần suy nghĩ nhiều. Đây là công ty trực thuộc trung ương, sớm chuẩn bị là cần thiết nhưng không nên quá tham lam.
- Chủ tịch tỉnh nói đúng, tôi xin ghi nhận.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn làm Lưu Triệu Minh rất thoải mái. Tên này không phải cố ý nói ra sơ hở sao? Nghĩ vậy y lại nhìn sang Hác Long Quang. Nếu là tên Hác Long Quang này thì nhất định sẽ kéo hết công lao về phía mình.
- Quốc Hoa, bên phía Thiết Châu cậu định phối hợp như thế nào?
Lưu Triệu Minh nói như vậy coi như là khẳng định suy nghĩ của Vương Quốc Hoa. chuyện sau đó đương nhiên là thưởng cho công lao của Vương Quốc Hoa. Lúc này Vương Quốc Hoa nói gì, Lưu Triệu Minh cũng sẽ không bác bỏ.
- Chủ tịch tỉnh, hạng mục này vẫn do đồng chí Long Quang vận động, có lẽ nên do đồng chí Long Quang ra mặt phụ trách phối hợp.
Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm một chút rồi nói. Mặt Hác Long Quang cứng lại một chút, Lưu Triệu Minh ngoài mặt không đổi nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Vương Quốc Hoa như muốn nhìn ra gì đó.
Thật sự không tham quyền sao? Lưu Triệu Minh thầm nói một câu như vậy nhưng Vương Quốc Hoa đúng là trông không có gì khác cả.
Tên Vương Quốc Hoa này rốt cuộc đang có mưu đồ gì?
- Cái này hình như không ổn mấy.
Lưu Triệu Minh nói không khác gì dội gáo nước lạnh vào đầu Hác Long Quang. Hác Long Quang thất vọng cúi thấp đầu xuống. Hạng mục này đầu tư vào Thiết Châu nếu như y ra mặt phụ trách phối hợp thì sẽ có thể đạt được không ít điểm.
- Theo tôi thì không có gì là không ổn cả. Đây là công việc bên chính quyền, phối hợp tốt thì công việc của Thiết Châu sẽ thuận lợi. Từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ đồng chí Long Quang rất nhiệt tình trong công việc, tôi vẫn kính nể.
Vương Quốc Hoa nói tuy người nghe không thích nhưng không tìm ra được sơ hở nào trong câu nói của hắn.
Lưu Triệu Minh nhìn thoáng qua Hác Long Quang, thản nhiên nói:
- Long Quang, anh thấy sao?
Hác Long Quang đang cúi đầu liền ngẩng lên ngay, y có chút kích động nói:
- Cái này xin chủ tịch tỉnh yên tâm, tôi nhất định làm tốt, sau này nhất định phối hợp tốt với bí thư Quốc Hoa.
Hác Long Quang quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa một chút, Vương Quốc Hoa đứng lên đưa tay về phía Hác Long Quang.
- Tôi tin chúng ta nhất định hợp tác vui vẻ, đồng chí Long Quang.
Nói chuyện thêm vài câu Vương Quốc Hoa lựa chọn rời đi, thậm chí còn từ chối khéo lời mời dùng cơm của Lưu Triệu Minh. Lưu Triệu Minh không khỏi có chút nuối tiếc nhưng y cũng không cố lưu đối phương lại. Từ lúc bắt đầu thái độ của Vương Quốc Hoa chưa bao giờ thay đổi. Nếu nói trước đó Lưu Triệu Minh còn có chút suy nghĩ nhưng sau hạng mục lần này, Lưu Triệu Minh đã không ôm hy vọng sẽ lôi kéo được Vương Quốc Hoa nữa. Phải biết rằng dù bản thân Lưu Triệu Minh ra mặt hoạt động thì cũng không kéo được hạng mục này. Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh một chuyến đã thành công, đây là khuynh hướng quá rõ ràng.
Lưu Triệu Minh nếu nhìn không ra vấn đề bên trong thì không xứng ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh này. Đương nhiên chi tiết trong đó Lưu Triệu Minh không rõ, con đường tin tức chỉ truyền lại sơ bộ. Nhưng y có thể hiểu Vương Quốc Hoa không phải người mình khống chế được.
Còn có một việc đó là gần đây có vài lời đồn. Lưu Triệu Minh thật ra muốn hỏi Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh có thu hoạch hay không? Nhưng y nghĩ lại lại thôi. Đề tài này quá nhạy cảm, hai bên không có quan hệ đến mức kia, mình mà hỏi thì sẽ khiến đối phương coi thường.
- Tìm chỗ ăn gì đã.
Vương Quốc Hoa lên xe dặn một câu, Từ Diệu Quốc cầm cặp cho hắn nói:
- Bí thư, hay là đến khách sạn Thần Châu, một thời gian trước bạn ngài là tổng giám đốc Khương lại tới.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Thang Tân Hoa mở cửa cho hắn. Vào xe Vương Quốc Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc xe khởi động, Từ Diệu Quốc nhỏ giọng nói.
- Bí thư, Bối Thu Sinh ở văn phòng Bắc Kinh có phải nên điều chỉnh không? Người này có năng lực nhưng thanh danh hơi kém.
Vương Quốc Hoa không mở mắt như không nghe thấy, Từ Diệu Quốc cũng không nói nữa. Đợi đến khách sạn, Vương Quốc Hoa mới mở miệng nói.
- Việc này trưng cầu ý kiến của đồng chí Long Quang đi. Dù sao không thể nào để thị ủy, ủy ban Thiết Châu đối đầu mãi được, như vậy không tốt cho sự phát triển của Thiết Châu.
Từ Diệu Quốc ngẩn ra một chút, Bí thư Vương có ý gì? Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Anh cảm thấy Hác Long Quang là đối thủ xứng tầm với tôi sao?
Từ Diệu Quốc thoáng suy nghĩ liền có phản ứng. Bí thư Vương đây là không coi Hác Long Quang làm đối thủ, hoặc là nói Hác Long Quang căn bản không ở trong mắt Bí thư Vương.
Cẩn thận suy tính, Từ Diệu Quốc đột nhiên hiểu ra. Từ đầu đến giờ Bí thư Vương vẫn không coi Hác Long Quang là đối thủ đúng nghĩa. Điểm này giờ Từ Diệu Quốc mới hiểu.
Vương Quốc Hoa gõ cửa khá mạnh, tên Khương Nghĩa Quân này khóa trái cửa nhất định làm làm trò gì đó.
Gõ cửa khoảng ba phút bên trong mới có người hỏi vọng ra.
- Ai.
Giọng không được tự nhiên, lại là giọng nữ, Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói.
- Cảnh sát đến điều tra nhân khẩu.
Cửa mở ra, một cô gái tây tóc vàng, mũi cao thẳng cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa, ừ, khuy ngực quên chưa cài.
- Lão đại, dọa chết người à.
Khương Nghĩa Quân miệng ngậm tăm cười hì hì đi lên đẩy cô gái tây ra, hắn đưa tay sờ sờ mông đối phương.
- Không có gì, em pha trà đi.
Vương Quốc Hoa vào cửa ngửi mùi là lạ, hắn đưa tay bịt mũi.
- Mở cửa sổ ra, mùi gì thế?
Khương Nghĩa Quân cười phóng đãng vài tiếng chỉ vào cô ả:
- Được chứ, gái Ukraina, hai chân quặp cứ gọi là, chỉ là có chỗ nhỏ một chút, đáng tiếc.
Vương Quốc Hoa không chút do dự đạp một cước, Khương Nghĩa Quân né không kịp bị ăn đòn vào mông.
- Siêu thị của ông có định mở không hả?
Vương Quốc Hoa ngồi lên ghế sau bàn làm việc, nhấc chân gác lên bàn. Khương Nghĩa Quân cười cười mời thuốc.
- Cái này sao có thể chứ? Gần đây tôi bận sang tỉnh Mạc Bắc, định mở siêu thị bên đó, không ngờ có thu hoạch không nhỏ.
- Ông đúng là vết thương vừa lành là quên đau.
Vương Quốc Hoa đốp lại, Khương Nghĩa Quân cười hắc hắc:
- Bài học tôi đương nhiên là nhớ nên đổi gái tây.
- Sớm muộn cũng chết trên bụng gái.
Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.
- Lão đại, tôi định mở một câu lạc bộ ở Thần Châu, nhân viên phục vụ là gái tây, ông thấy sao?
Khương Nghĩa Quân cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nhìn Khương Nghĩa Quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]