Chỉ là một chiếc xe Desert Prince thì không đáng gì, có thể làm trái lương tâm chấp hành chỉ thị của lãnh đạo, chuyện vu cáo này không phải là bọn họ chưa từng làm. Nhưng vấn đề là xe này có biển của ủy ban tỉnh, đám cảnh sát giao thông nhìn cái thấy ngay.
Hai người ở bên ngoài tới kia không phải là người bình thường, phụ nữ còn đỡ một chút, ăn mặc không giống người bình thường. Người đàn ông kia có khí độ trầm ổn như núi, khí chất đó người ta thấy rất rõ ràng.
Một xe của ủy ban tỉnh thêm một phụ nữ xinh đẹp, một người đàn ông như lãnh đạo. Cảnh sát giao thông trung tuổi có chút do dự vung tay lên.
- Khám xét thực địa, kéo xe về xử lý.
Vừa nói y vừa mỉm cười nói với Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc.
- Hai vị làm phiền đi một chuyến.
- Chờ chút, bọn họ đánh tôi đó, việc này nói như thế nào bây giờ?
Ả kia không chịu lao tới kêu lên. Cảnh sát nhìn ả này thấy trên mặt vẫn còn dấu vết rõ ràng, trong tay vẫn chảy máu.
- Ai đánh cô?
Cảnh sát đành phải hỏi rõ một chút. Nhìn hiện trường là y biết chỉ sợ con ả này chửi người khiến người ta tức.
- Là tôi, miệng ả thối nên phải đánh.
Nghiêm Giai Ngọc ở bên cười lạnh nói, cảnh sát giao thông nghe vậy thầm giật mình, ả này không ngờ to gan nhận mình đánh.
- Nói nhảm với bọn họ làm gì? Anh có muốn mặc bộ đồ này nữa không? Muốn tôi lột ra khỏi anh hả?
Ả kia cũng cười lạnh nói.
Vương Quốc Hoa ở bên nghe vậy không nhịn được cười thành tiếng. Cả cảnh sát giao thông và tên phụ nữ đều đưa mắt nhìn tới. Tên cảnh sát giao thông còn đỡ một chút, y không nói gì, ả phụ nữ lại tức giận nói:
- Anh cười gì? Tôi thấy anh bây giờ còn cứng nhưng đợi lát người của tôi tới xem anh còn cứng được không?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi cứng hay không cứng không đến lượt cô quan tâm. Nhưng chuyện hôm nay tôi nói một câu có lẽ cô không thích nghe. Cô nếu có năng lực cởi đồng phục anh cảnh sát đây xuống, tôi có thể để anh ta mặc lại, còn được đề bạt sử dụng.
Cảnh sát nghe vậy liền vui vẻ, tên này đúng là thú vị, nói chuyện rất có trình độ. Nhưng lời sau làm cho hắn giật mình, gì là đề bạt sử dụng. Giọng điệu rất tùy ý giống như nói về việc rất nhỏ. Chẳng lẽ hắn là bí thư thị ủy Thần Châu hay trưởng ban tổ chức cán bộ? Vấn đề là trong các thường vụ thị ủy Thần Châu xuất hiện trên Tv không có ai trẻ tuổi như vậy.
Lúc này một xe Audi dừng ở ven đường, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước xuống nói.
- Chung tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?
Ả phụ nữ thấy tên này tới lập tức lớn tiếng khóc lóc, cũng thêm vài lời lẽ đổi trắng thay đen, biến thành lỗi của Nghiêm Giai Ngọc. Chỉ có một điểm ả không nói sai là Nghiêm Giai Ngọc chủ động tát mình.
Người đàn ông nghe vậy, y quay sang nói với cảnh sát giao thông.
- Tôi là Ngô Hải Long ở phòng Thư ký ủy ban thành phố, gọi điện cho đội trưởng đơn vị anh đi.
Cảnh sát giao thông nghe ra ý của đối phương nên cười nói:
- Thư ký Ngô, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta sang bên nói.
Ngô Hải Long hơi đổi sắc gật đầu đi sang bên, ả kia có gọi như thế nào cũng không để ý. Không lâu sau Ngô Hải Long quay đầu lại nhìn bên này rồi quay về nói chuyện với ả phụ nữ kia.
- Chung tiểu thư, chúng ta sang bên nói chuyện.
Ả khó hiểu đi theo Ngô Hải Long, hai người nói gì đó giống như ả phụ nữ còn rất kích động. Ngô Hải Long không hề nhân nhượng, chờ một lần nữa về ả không còn kiêu ngạo như trước nữa. Tên Ngô Hải Long đi tới nói với Vương Quốc Hoa:
- Chuyện này anh cảm thấy nên làm như thế nào? Tôi đề nghị các người trả tiền phí sửa xe.
Tên này khá biết điều, trước khi không rõ chi tiết người ta cũng không có ý quá kiêu căng.
Vấn đề là Vương Quốc Hoa đang tức, nếu hôm nay không đi xe biển ủy ban tỉnh thì chắc không như thế này. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng nói:
- Phòng Thư ký ủy ban thành phố ư? Cán bộ ở ủy ban Thần Châu có tố chất này sao?
Ngô Hải Long biến sắc trầm giọng nói:
- Đồng chí này sao có thể nói như vậy. Tố chất cán bộ ủy ban thành phố Thần Châu còn chưa đến lượt anh đánh giá, chờ anh làm bí thư thị ủy rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa nhếch mép, hắn vốn định bỏ qua nhưng lúc này đã không nhịn được. Hắn lấy máy gọi một số rồi cười nói:
- Bí thư Lục, chào anh, tôi là Vương Quốc Hoa.
- Ha ha, Tiểu Vương nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho tôi?
Lục Vĩnh Hạo rất vui vẻ, Vương Quốc Hoa không không ngờ có thể chủ động gọi điện thoại đến. Tên này trước đó vẫn giữ khoảng cách với mình.
Sau đó Lục Vĩnh Hạo không cười nổi bởi vì Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi cùng tổng giám đốc Nghiêm tập đoàn Mỹ tới tỉnh ta khảo sát đầu tư đến Thần Châu du lịch, ai ngờ vừa nãy xe bị xe ở z đâm. Cảnh sát đến nói đưa về xử lý nhưng có một người tự xưng ở phòng Thư ký ủy ban thành phố tới tham gia, chẳng qua kết quả xử lý làm tôi không hài lòng, vì thế đành phải mời lãnh đạo làm chủ giúp.
Lời này rất khó nghe, gì gọi là mời lãnh đạo làm chủ. Đường đường bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu ở địa phận Thần Châu đi cùng người nước ngoài lại gặp đãi ngộ không công bằng. Như vậy hình tượng của thị ủy Thần Châu còn không mất sạch sao?
- Quốc Hoa, cậu đừng kích động, có gì từ từ nói chuyện.
Lục Vĩnh Hạo mặc dù là thường vụ thị ủy nhưng việc liên quan đến một bí thư thị ủy và một tổng giám đốc đoàn khảo sát Mỹ, y không thể không coi trọng.
Nếu ả nữ tổng giám đốc kia có kiến nghị thì đây sẽ thành sự kiện ngoại giao. Loại chuyện này Lục Vĩnh Hạo đâu thể để nó xảy ra được. Cũng may Vương Quốc Hoa ở hiện trường gọi tới, chuyện chắc có thể đè xuống được.
- Tôi không kích động, dù sao chúng ta đang ở hiện trường, lãnh đạo cho chỉ thị.
Vương Quốc Hoa cười nói, Lục Vĩnh Hạo thầm may mắn quả nhiên tên Vương Quốc Hoa này muốn ỉm chuyện đi.
- Như vậy tôi lập tức bảo thư ký sang một chuyến, anh đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông.
Lục Vĩnh Hạo nói xong, Vương Quốc Hoa cười cười đưa máy cho tên cảnh sát.
- nghe điện cái.
Mặt tên cảnh sát trắng bệnh, ở cả đất Thần Châu này có mấy bí thư Lục chứ? Ngô Hải Long cũng trợn tròn mắt, tên này có lai lịch gì mà gọi điện được cho bí thư thị ủy?
Cảnh sát run run tay cầm lấy, người đứng nghiêm như Lục Vĩnh Hạo đứng trước mặt.
- Chào ngài, ngài là ai?
- Tôi là bí thư thị ủy Lục Vĩnh Hạo, anh đưa người liên quan về, chờ người của thị ủy đến xử lý. Cứ như vậy đi.
Lục Vĩnh Hạo đầy khí phách nói một câu căn bản không cần biết ai đang phá án. Y đâu quan tâm tên phá án là ai, cũng may cho tên cảnh sát nếu bị bí thư thị ủy nhớ đến thì anh chịu khó cởi cảnh phục về vườn là vừa.
Lau mồ hôi lạnh, cảnh sát trả máy lại, Vương Quốc Hoa cầm ừ ừ vài tiếng rồi dập máy. Hắn cười nói với đồng chí cảnh sát giao thông:
- Đồng chí này, chúng tôi đi theo anh về phòng sự cố.
Vừa nói hắn vừa quay đầu lại nói Ngô Hải Long:
- Còn anh thì sao thư ký Ngô?
Vương Quốc Hoa nói rất lo lắng nhưng như núi cao đè tới làm chân Ngô Hải Long run lên. Hắn run rẩy nói.
- Vị lãnh đạo này, tôi thật ra chỉ làm chân chạy cho lãnh đạo, tôi không thể làm chủ được.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Như vậy anh có thể báo cáo lên cấp trên, bảo người có thể làm chủ ra mặt nói chuyện. Tôi thì không sao nhưng vị nữ tổng giám đốc khó nói.
Câu này còn tàn nhẫn hơn đánh người, một tên ở phòng Thư ký cùng lắm chỉ là cấp phó lại đen đủi gặp việc này, anh nói hắn không oan thì còn ai oan?
- Vâng vâng, tôi báo cáo ngay.
Người Ngô Hải Long đổ mồ hôi vội vàng ra gọi điện. Lúc này ả phụ nữ kia cũng sợ hãi nhìn Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc, tay che miệng không nói một câu.
- Còn ra vẻ đáng thương ư? Muộn rồi.
Nghiêm Giai Ngọc không quá rộng lượng, thấy Vương Quốc Hoa gọi điện đối phó xong cô liền làm tới.
Xe chỉ bị đâm vào đuôi nên có thể lái đi. Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chụp ảnh xong lên xe nhìn thấy sếp đầu đầy mồ hôi, y quan tâm hỏi:
- Sếp, sao vậy?
Cảnh sát trung niên thở dài một tiếng:
- May là gặp người biết nói lý.
Tên cảnh sát trẻ tuổi không quá rõ, sếp cũng không giải thích. Tóm lại nhận việc hôm nay là quá đen đủi, gặp một người không làm khó cảnh sát cũng là may trong đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]