Đối mặt với Lãnh Vũ, Vương Quốc Hoa luôn cảm thấy sự thân thiết, điểm này hầu hết quan chức sẽ không tán thành nhưng đây là cảm nhận thật của hắn. Lãnh Vũ vừa là bạn, vừa là tiền bối của hắn.
Bưng cốc thủy tinh lên, Lãnh Vũ tấm tắc vài tiếng.
- Đồ tốt, chè sạch đúng là tốt. thị xã Lưỡng Thủy lần trước lên báo cáo công việc cũng đã tặng tôi ít chè nhưng tôi lại mang lên Bắc Kinh tặng người.
Lãnh Vũ khẽ xua tay để thư ký ra ngoài.
Lúc phòng khách chỉ còn hai người, Lãnh Vũ mới cười nói:
- Cậu định chờ học nửa năm xong rồi tới cương vị mới hay là từ biệt với chính trị?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nhìn Lãnh Vũ.
- Ngài nói xem?
- Ha ha, cái này khó đoán được. Cậu giỏi kiếm tiền, làm chính trị cũng giỏi. Nói thẳng cậu không có căn cơ, lại không muốn dựa vào Sở Giang Thu thì về sau sẽ bị người chèn ép nhiều. 30 tuổi đã làm đến cấp giám đốc sở, tôi thấy còn đỏ mắt chứ đừng nói tới người khác.
Lãnh Vũ không nhịn được cười.
- Có thể là do tôi đã quá thuận lợi chăng? Lần này bởi vì chút chuyện mà bị đuổi đi, trong lòng cũng có chút không cân bằng. Nhưng nói thật tôi không oán bí thư Hứa, tôi có thể hiểu nỗi khó xử của ông.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ rồi mới đưa ra câu trả lời, đây là câu trả lời mà Lãnh Vũ muốn nghe thấy.
- Cậu làm được vậy là đáng quý nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022649/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.