Tôn Hác bây giờ hy vọng nhất là câu nói “Tôi không nhận ra” của Triều Nam, đáng tiếc sự thật tàn khốc không phải như vậy.
Nhìn Triều Nam đang cúi đầu, không còn vẻ coi trời bằng vung như vừa nãy.
Nếu Nam Bình là thật, vậy lát nữa khi giám đốc Sở giao thông xuất hiện, có thể kéo bố mình tới đâu? Câu trả lời khá sinh động trong đầu y làm Tôn Hác không thể ngồi yên. Tôn Hác mặt mày buồn rầu đứng lên nói:
- Tôi đi toilet một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đừng có mà rơi vào bồn câu rồi bố cậu phải mò lên đó.
Vương Quốc Hoa vốn không phải người tốt, nhất là có kẻ có ý đồ với Hứa Phỉ Phỉ thì hắn càng tức. Theo đuổi bình thường không nói, dựa vào bản lĩnh tán gái. Vấn đề tên này chơi xấu tình địch, người như vậy Vương Quốc Hoa không cho bài học mới là lạ.
Tôn Hác có tật lúc gấp là buồn đi vệ sinh, nhưng Vương Quốc Hoa nói thế lại làm cho bao cơn buồn bay đi mất. Nếu không có ông bố thì hắn đâu có là gì? Điểm này hắn biết rõ. Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện có thể làm Ngôn Lễ Hiếu tới, cũng có thể làm cho bố hắn tới.
Câu uy hiếp của Vương Quốc Hoa khá độc, Tôn Hác không ngu nên đâu dám đi, vội vàng ngồi xuống hút thuốc không nói gì. Nam Bình cũng thấy không khí không đúng nhưng không tiện nói gì, trong này có thằng cháu, nếu mình binh gì đó không ổn không chừng Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022638/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.