Nhìn Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trước mặt, Hứa Nam Hạ không khỏi có chút cảm xúc. Vương Quốc Hoa này mới 30 tuổi sao lại khác với người cùng độ tuổi như vậy. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình thúc đẩy con người ta phải cố gắng để trưởng thành.
Nhìn Vương Quốc Hoa một lát, Hứa Nam Hạ đột nhiên cười nói:
- Cháu muốn biết vừa nãy Diệp Sam đã nói chuyện gì với chú không?
Vương Quốc Hoa thoáng hiện một tia giật mình, Hứa Nam Hạ gật đầu hài lòng, phản ứng này là rất bình thường.
- Cái này cháu chắc không cần biết.
Vương Quốc Hoa nói xong lại nói tiếp:
- Cháu dù muốn biết nhưng có lẽ biết nhiều cũng sẽ không tốt.
Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi ngửa mặt cười ha hả vài tiếng:
- Thằng ranh láu cá này, câu cuối cùng mới là thật lòng. Rảnh thì đến nhà chơi, Du di không ngừng nhắc đến cháu đó.
- Chú không cho cháu bữa ăn sao?
Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lại. Trước mặt Hứa Nam Hạ có ai dá nói như vậy. Đúng là vì không có nên Vương Quốc Hoa mới có vẻ đặc biệt. Hứa Nam Hạ cũng không để ý cái này, thậm chí còn thấy đó là cảm giác thân thiết. Hứa Nam Hạ tuy nhìn qua không dễ gần nhưng ông cuối cùng cũng là người. Dưới vẻ mặt uy nghiêm của một bí thư tỉnh ủy thì cũng là một trái tim đầy tình cảm.
- Cháu còn lo không có chỗ ăn sao? Mau cút đừng có mà nói này kia trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022608/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.