Trang Vân mở đầu, ả là nữ, tuổi lại không nhỏ, lại còn có người nhà là lãnh đạo một phòng ban ở tỉnh ủy. Trang Vân mở miệng không phải là tỏ vẻ phục nhưng nói tóm lại lão đồng chí đã giảm khí thế xuống.
Hiện trường cần phải khống chế nhưng Vương Quốc Hoa biết rõ mấy lão đồng chí này đừng nói là để tâm phục dù ngoài miệng cũng chưa chắc đã phục. Ví dụ như Trang Vân vậy trong lời nói không hề có ý nào là nhận sai cả, ý của ả chỉ là mình nói đùa vài câu mà thôi
- Chủ nhiệm, tính của tôi không được tốt, có đôi khi nói chuyện không nắm giữ được thái độ tốt, hơn nữa bình thường nói chuyện với cán bộ trẻ lại khá tùy ý nên tật xấu này ra, điểm này về sau tôi nhất định sẽ chú ý.
Thương Chí Nhã cũng đã mở miệng nhưng sau khi hắn nói thì người khác đều ngậm miệng.
Trang Vân khơi mào cuộc tranh cãi hôm nay, ả phải đứng ra mới được. Thương Chí Nhã nói lời khó nghe cũng không thể không đi ra nói một câu, nếu không chuyện không qua nổi. Nhưng nghe Thương Chí Nhã nói thì đâu có ý gì là nhận sai?
Gì mà sau này nhất định sẽ chú ý, chuyện hôm nay cứ thế bỏ qua sao?
Vương Quốc Hoa giờ phút này hoàn toàn hiểu rõ một sự thật, những người này muốn bọn họ tâm phục thì trong thời gian ngắn chính là đừng hy vọng. Nếu không thể để bọn họ tâm phục như vậy để bọn họ sợ đi.
Văn phòng im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022386/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.