Bỏ lại 100 đồng nói là tiền taxi, Vương Quốc Hoa từ từ rời đi. Ở trong phòng Hoàng Kiên đã về, mặt mày chán nản nhìn gương mặt không cam lòng của Hoàng Nhàn, y buồn bực nói.
- Thực ra ngay từ đầu bố đã không cho rằng sẽ có thể đả động được hắn. Nhưng không nếm thử thì bố lại không cam lòng.
Hoàng Kiên luôn dùng tiền tài mở đường chưa bao giờ thất bại, bây giờ nó đã đến cuối. Hoàng Kiên không giải thích được là Vương Quốc Hoa sao có nhiều tiền như vậy. Mình cố gắng bao năm mà tiền còn không bằng người ta.
- Chuyện Vương Quốc Hoa có tiền không được nói với bất cứ ai. Ngoài ra chuyện của em con thì theo tự nhiên, không làm gì cả tránh cho chọc vào phiền phức lớn hơn.
Hoàng Kiên nói làm Hoàng Nhàn không thể giải thích. Cô kinh ngạc nói:
- Vậy Tiểu Cường thì sao ạ?
- Để Tiểu Cường chịu thiệt một chút cũng là tốt, không phải việc xấu. Trực giác nói cho bố biết người ta vốn không định làm gì chúng ta, chẳng qua thế sự khó liệu, chuẩn bị một chút vẫn hơn. Chẳng may người ta nhằm vào tập đoàn Tam hải chúng ta thì sao? Hắn có tiền nhưng tập đoàn lớn như vậy, ai thấy không động tâm.
Lời này của Hoàng Kiên cũng có lý.
Đừng nhìn chỗ dựa của Hoàng Kiên là thường vụ tỉnh ủy nhưng thực tế y biết trước quyền lực tuyệt đối thì đừng nói là một nhà kinh doanh, dù anh có giàu nhất tỉnh cũng là miếng thịt béo trong mắt người ta. Hoàng Kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022337/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.