Chương trước
Chương sau
Bộ trưởng An thật ra rất chờ mong gặp cậu thanh niên Vương Quốc Hoa kia. Theo lời Hứa Kiến Thiết nói thì rất trẻ, có thể trẻ đến mức nào. 30 tuổi thành chủ tịch quận đúng là rất hiếm thấy.

Cục trưởng Nông còn chưa tới, máy điện thoại trên bàn bộ trưởng An vang lên. Y cầm nghe, bên trong truyền tới giọng quen thuộc của Sở Giang Thu. Bộ trưởng An có quan hệ không quá tốt cũng không quá xấu với Sở Giang Thu, không tranh giành lợi ích, có cơ hội gặp mặt cũng có thể cười nói vài câu.

- Lão An, con rể tôi tới Bộ khoa học công nghệ làm việc, cho chút mặt mũi đó.

- Con rể anh? Tên là gì?
Bộ trưởng An theo bản năng đứng lên, có thể làm Sở Giang Thu nợ nhân tình là chuyện hiếm có, phải chú ý.

Một giây sau bộ trưởng An trợn mắt há mồm nói.
- Vương Quốc Hoa, con rể anh? ồ, biết ồi, chỉ cần không vi phạm quy định thì tôi nhất định sẽ chiếu cố.

Bộ trưởng An nhíu mày không thể ngồi yên, y đứng lên đi lại trong phòng, trong lòng vẫn bị một vấn đề làm phức tập. Hứa Kiến Thiết sao nói giúp con rể của Sở Giang Thu. Chuyện này rất lạ, chẳng lẽ có vấn đề gì? bộ trưởng An bắt đầu suy tính tới mọi khả năng. Nếu ba nhà Sở, Du, Hứa mà hợp tác thì sẽ là động đất với chính trường Trung Quốc.

Cục trưởng Nông vào thì bộ trưởng An đã dừng bước, phát hiện lãnh đạo không ngồi sau bàn làm việc, cục trưởng Nông có chút hoang mang. Phát hiện cục trưởng Nông, bộ trưởng An nói.
- Đến à, có chuyện anh chú ý, mấy người quen bắt chuyện.



Sở Sở quyết định dẫn đường cho Vương Quốc Hoa. Mặc dù tối qua không ngủ ngon, bên cạnh có người nằm nên cô không quen, hơn nữa tay hắn không thành thật, ngủ còn bị cởi sạch quần áo làm cô rất xấu hổ. đương nhiên Sở Sở phải thừa nhận nằm trong lòng hắn, cô rất ấm áp và thấy an toàn.

Xuống xe Sở Sở lấy khẩu trang che mặt, động tác này làm Sở Sở thoạt nhìn giống một nhân viên mật vụ.

- Em hình như rất quen với nơi này?
Vương Quốc Hoa tò mò hỏi một câu, Sở Sở cười nói:
- Em đến mấy lần.

Trưởng phòng Tiếu nhận ra Sở Sở, hắn vội vàng lên bắt chuyện:
- Trưởng phòng Sở sao cũng tới?

Bộ trưởng An quan tâm việc này khiến cho trưởng phòng Tiếu gặp lại Vương Quốc Hoa liền lộ vẻ chân thành, nhiệt tình. Đáng tiếc hắn chưa kịp nói gì với Vương Quốc Hoa, cục trưởng Nông đã rất kịp thời xuất hiện nói.
- Đồng chí tỉnh Nam Thiên tới à?

Trong nháy mắt vẻ uy nghiêm của cục trưởng Nông đổi bằng nụ cười. Hắn cười nói với Sở Sở.
- Trưởng phòng Sở cũng tới, đây là đồng chí Vương Quốc Hoa quận Hồng Sam – tỉnh Nam Thiên hả, đúng là còn trẻ.

Cục trưởng Nông vẫn duy trì uy nghiêm của mình, hơi đưa tay ra, Vương Quốc Hoa rất thức thời tiến lên bắt chặt tay.
- Cục trưởng Nông.

Cục trưởng Nông không biết thân phận của cục trưởng Nông nếu không sẽ không duy trì uy nghiêm như vậy.

Cục trưởng Nông rất nhanh hối hận vì hành vi của mình, vừa nãy hắn ra vẻ cục trưởng là do thói quen. Vấn đề là lúc bộ trưởng An thấy Vương Quốc Hoa và Sở Sở liền đứng bật lên, từ xa đã đưa tay ra nói.
- Cháu là con của lão Sở?

- Vâng, cháu là Sở Sở, bộ trưởng An.
Bộ trưởng An hỏi Sở Sở trước nhưng cũng không quên Vương Quốc Hoa.

Từ một góc độ nào đó mà nói thì bộ trưởng An thật ra rất tò mò về Vương Quốc Hoa/ Một người có thể làm cả Hứa Kiến Thiết bắt chuyện, còn là con rể của Sở Giang Thu thì không nhiệt tình không được. Thực ra con rể của Sở Giang Thu không phải trọng điểm, trọng điểm là Sở Giang Thu chủ động gọi tới. Bộ trưởng An không hiểu sao Sở Giang Thu lại chú trọng con rể này như vậy, vì việc nhỏ mà gọi điện, đúng là không bình thường.

Bởi vì không bình thường nên bộ trưởng An nghĩ miên man cũng không sai.

Vương Quốc Hoa chuẩn bị tài liệu rất đầy đủ, đáng tiếc bộ trưởng An cầm lấy chỉ tiện tay ném cho cục trưởng Nông. Bộ trưởng An nhiệt tình mời hai người ngồi xuống nói chuyện.

Cục trưởng Nông cầm tài liệu rời đi có chút hối hận. Vừa nãy ra vẻ không biết hai người kia có tức không? Chẳng may trước mặt bộ trưởng An, cô ả Sở Sở kia làm nũng vài câu nói gì mà “An thúc thật tốt, cục trưởng Nông vừa nãy làm cháu sợ” thì đúng là xong đời.

Bộ trưởng An sẽ nghĩ mình còn không ra vẻ, họ Nông lại ra vẻ là sao? Trước đó không phải không nói với hắn, ý của lãnh đạo còn không thể hiểu sao? Tóm lại cục trưởng Nông rất không yên tâm. Đúng lúc này trưởng phòng Tiếu đứng ngoài hành lang ân cần chào.
- Cục trưởng, ngài bận à?

Cục trưởng Nông lạnh mặt đi nhanh về văn phòng lưu lại trưởng phòng Tiếu đang hãi hùng hiếp vía. Trưởng phòng Tiếu không sai gì chẳng qua là xuất hiện nhầm địa điểm và thời gian mà thôi.

Nửa tiếng sau cục trưởng Nông trở lại văn phòng bộ trưởng An, hắn cười nói:
- Tôi đã đọc xong tài liệu, rất có giá trị điển hình. Nhất là về phương diện kỹ thuật năng lượng mặt trời coi như là kỹ thuật tiên tiến trên trường quốc tế, đề nghị lãnh đạo bộ coi trọng.

- Nếu là như vậy thì mau tổ chức nhân viên đến thật địa xem xét. Các đồng chí địa phương có thành tích, bộ nhất định sẽ khẳng định và khích lệ.
Đây là cách nói chuyện của lãnh đạo, còn tài liệu và thực tế gì gì đó thì bộ trưởng An không cần xem. Lãnh đạo cần chính là nghe báo cáo, phụ trách đưa ra chỉ thị.

Chuyện rất thuận lợi, Vương Quốc Hoa không có cơ hội giới thiệu với bộ trưởng An mình mang tài liệu gì. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút nuối tiếc, cảm thấy cục trưởng Nông báo cáo quá đơn giản, hoàn toàn không nói rõ được ưu thế kỹ thuật của khu công nghệ cao quận Hồng Sam.

Vương Quốc Hoa không biết Sở Giang Thu gọi tới nên lúc cáo từ bộ trưởng An nói một câu làm Vương Quốc Hoa rất hoang mang.

- Ha ha, chủ tịch Sở rất quan tâm tới Tiểu Vương, lúc rảnh đến chơi.
Bộ trưởng An đưa đến cửa là ngừng, mặc dù là mới đưa đến đây đã là rất nghiêm trọng. Đương nhiên Vương Quốc Hoa thể hiện khá bình tĩnh trước mặt bộ trưởng An, bộ trưởng An thấy cũng là đương nhiên. Con rể của Sở Giang Thu, được gặp Sở lão thì mình có là gì.

Cục trưởng Nông ân cần mời hai người tới văn phòng, nói chuyện vài phen lưu lại phương thức liên lạc, tự mình đưa xuống lầu. Sau đó hắn từ từ xoay người về.
….
Ngồi trong xe Vương Quốc Hoa rất nghi ngờ về câu nói cuối cùng của bộ trưởng An, hắn ngồi lúc mới hỏi Sở Sở.
- Bố em sao lại xen vào việc này?

Sở Sở rất khẳng định nói.
- Không có lợi không làm.

Vương Quốc Hoa thấy vậy nhân tiện nói.
- Đi hỏi thăm rõ ràng, nếu không trong lòng anh thấy rất khó xử.

Sở Sở hơi nghĩ một chút liền đưa ra câu trả lời.
- Chắc là quỹ đầu tư tín dụng bên Hongkong, nghe nói là vay tiền bên quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhớ đến vụ án kinh thiên mình đã nghe. Tổng giám đốc quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên ra nước ngoài sau đó biệt tích, mấy tỷ đầu tư không biết bay đi đâu.

- Sở Sở, anh cảm thấy sợ là có chuyện. Em đi hỏi xem bên Hongkong mất bao tiền? Nhất định phải bù lại lỗ hổng này nếu không rất phiền phức.
Vương Quốc Hoa nói làm Sở Sở khẩn trương. Phương diện khác Sở Sở không tiện nói nhưng lời này do chính Vương Quốc Hoa nói ra thì hắn đương nhiên có đủ lý do.

- Em gọi xem.
Sở Sở vừa nói vừa đưa tay vào ví nhưng không có điện thoại, cuối cùng cô dùng máy của Vương Quốc Hoa. Sở Giang Thu bên kia nghe điện nói.
- Còn thiếu năm trăm triệu.

Vương Quốc Hoa nghe rõ lập tức nói với Sở Sở.
- Để anh nghĩ biện pháp.
Động tác của Sở Giang Thu quả nhiên được hồi báo. Quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Sở Sở được xác định thì chuyện này hắn sẽ bị cuốn vào. Đây là nguyên nhân mà Sở Giang Thu gọi điện cho bộ trưởng An.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.