Chương trước
Chương sau
- Danh không chính ngôn không thuận, nếu không phải là một bí thư chỉ thích thành tích mà không muốn làm việc ra hồn thì cháu cam đoan phối hợp với hắn.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Hứa Nam Hạ nghe xong cười cười nhìn qua, phát hiện Vương Quốc Hoa rất tự nhiên, ông cười nói.
- Dù muốn bố trí một bí thư thì cũng là chuyện của thị ủy Giang Đông.
- Cháu tuyệt đối phục tùng an bàn của tổ chức.

Hứa Nam Hạ thu nụ cười, ông có chút mệt mỏi nói.
- Cậu có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui mừng. Hơn nữa cậu thật ra luôn có cái nhìn đại cuộc. Chỉ là an bài như vậy thì cậu có thấy uất ức không?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sợ Hứa thúc nói cháu sợ nịnh bợ, thật lòng mà nói chỉ cần có ngài giúp, cháu còn sợ ngày sau không có cơ hội lên chức sao?
Hứa Nam Hạ quả thật bị câu này làm xúc động. Ông không phải nghi ngờ Vương Quốc Hoa nói không thật lòng mà là lo cứ đè nén băn khoăn lâu ngày sẽ tạo thành hậu quả. Thông qua bí thư quận ủy Hồng Sam làm thường vụ thị ủy đã phá vỡ kế hoạch của Hứa Nam Hạ. Vương Quốc Hoa mới làm cán bộ cấp chính huyện một thời gian, nếu hắn lên cấp phó giám đốc sở ngay đúng là hơi quá. Mặc dù trên đời này không có gì là công bằng tuyệt đối nhưng cũng không thể rõ ràng như vậy chứ.

Điều Vương Quốc Hoa tới nơi khác làm bí thư ư? Như vậy lại thấy không thực tế. Nếu người khác thay Vương Quốc Hoa làm chủ tịch quận thì quan niệm tư tưởng của hắn chưa chắc đã có thể kéo dài được.

Trong tay Hứa Nam Hạ có không ít người biết làm quan nhưng lại không nhiều người giỏi làm kinh tế. Có thể nói không tìm được ai mạnh hơn Vương Quốc Hoa trong khoản này. Chuyện ở quận Hồng Sam, Hứa Nam Hạ dựa theo tài liệu Vương Quốc Hoa cung cấp mà có thỏa thuận với Miêu Hàm.

Hứa Nam Hạ thật lâu không nói, Vương Quốc Hoa thấy ông như vậy, trong lòng cũng đoán được vài phần. Hắn làm trong chốn quan trường vài năm cùng với tích lũy kinh nghiệm trước đây nên cũng biết một số cánh cửa trong chính trị. Về sau nếu muốn tiếp tục tiến lên mà không có chỗ dựa là Hứa Nam Hạ thì sẽ rất khó khăn. Một vị trí cấp phó giám đốc sở để trống, bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào. Cùng với việc về sau làm khó Hứa Nam Hạ, không bằng giải quyết ngay bây giờ. Chuyện bên ủy ban quận, Vương Quốc Hoa không sợ có người chỉ trỏ. Vấn đề bây giờ là Hứa Nam Hạ rất có thể đưa lợi ích này cho Lâm Tĩnh.

Hứa Nam Hạ không cho rằng Vương Quốc Hoa là người quá hào sảng, rộng lượng, người như vậy đã chết hết trong chính trị. Vương Quốc Hoa nhường bây giờ chính là để về sau tiến bước dài hơn.

- Như vậy đi, sau giới hạn hai năm tôi đảm bảo cậu lên cấp phó giám đốc sở.
Hứa Nam Hạ từ tốn nói, lẽ ra bí thư tỉnh ủy không nên nói câu như vậy, nhưng lúc này chỉ có hai người, Vương Quốc Hoa cống hiến quá lớn nên ông mới nói thế.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, chút lo lắng từ chuyện của Hứa Phỉ Phỉ lúc này cũng tan đi. Không phải hắn nghi ngờ lòng dạ của Hứa Nam Hạ nhưng ai có thể cam đoan trong lòng bí thư Hứa có khúc mắc hay không?

- Bí thư Hứa, cháu còn có yêu cầu nho nhỏ.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, Hứa Nam Hạ nghe vậy liền cười ha hả.
- Biết ngay cậu có suy nghĩ, nói đi.

Có công mà không lấy phần thưởng thì Hứa Nam Hạ sẽ có khúc mắc trong lòng. Làm cho bí thư tỉnh ủy cảm thấy nợ mình gì đó cũng không phải việc tốt. Vương Quốc Hoa lặng lẽ đổi cách xưng hô, Hứa Nam Hạ cũng không tỏ vẻ gì.

- Cháu dự định đưa ra biện pháp giúp đỡ công ty vừa và nhỏ ở quận Hồng Sam, hy vọng có thể được tỉnh ủy ủng hộ.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hứa Nam Hạ, thấy mặt ông không chút thay đổi, hắn nói tiếp.
- Không phải là cháu thích làm việc lạ đời. Các nước phát triển phương tây đều coi trọng phát triển công ty vừa và nhỏ lực, nếu muốn kinh tế quận Hồng Sam chính thức phát triển thì chỉ dựa vào mình công ty lớn là không đủ. công ty vừa và nhỏ lực quận Hồng Sam có trụ cột khá tốt, cháu muốn giúp đỡ để trong ba năm năm sau sẽ có bộ mặt khác.

- Ồ.
Hứa Nam Hạ có chút ngạc nhiên, điều kiện Vương Quốc Hoa đưa ra nằm ngoài dự đoán của ông. Chẳng qua Hứa Nam Hạ rất nhanh hiểu rõ tâm tư của Vương Quốc Hoa, đây đơn giản là tích lũy thành tích. Chỉ là quan điểm của Vương Quốc Hoa khá đặc biệt, phương diện lớn là xây dựng khu công nghệ cao hiện đại, phương diện nhỏ chính là phát triển công ty vừa và nhỏ lực.

- Nói như vậy là cậu cũng vẫn có thể quản được?
Hứa Nam Hạ hỏi một câu, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười khổ nói:
- Chẳng lẽ ngài cảm thấy người ở cơ quan mỗi ngày đều rất bận sao?

Hứa Nam Hạ làm từ cơ sở lên sao không biết tình hình ở cơ quan là gì. Bận đều là khi lãnh đạo thấy, không có lãnh đạo thì không cần biểu diễn. Đây không phải nói chính quyền đưa ra cơ cấu nuôi người không làm việc, mà là bản thân cơ chế không cần nhiều người như vậy. Hơn nữa vài cơ cấu mặc dù là nghiệp vụ nhưng không tập trung vào công việc là mấy, chủ yếu là tìm cách nịnh bợ lãnh đạo cấp trên.

- Phục vụ nhân dân, cách nói này đều dùng làm khẩu hiệu, thật sự muốn làm thì đúng là không nhiều. Hơn nữa làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai, quan điểm này là rất phổ biến trong thể chế hiện nay.
- Ừ, cậu nói tiếp đi.
Hứa Nam Hạ hơi chỉnh lại tư thế làm mình dựa vào ghế càng thoải mái hơn, hai tay khoanh trước ngực chăm chú lắng nghe.

- Nếu muốn làm các ban ngành của quận cùng hành động, chính thức đầu tư vào phục vụ công ty thì phải có chế độ thưởng phạt phân minh, lúc này thấy hiệu quả nhanh chính là thành tích và kinh tế hợp lại. Nhân sự thì cháu muốn điều chỉnh một chút, mấy thứ khác cháu sẽ không nói nhiều. Quan trọng nhất vẫn là muốn tỉnh ủng hộ vài chính sách nếu không cháu không làm gì được.
Vương Quốc Hoa chỉ nói qua phương hướng chính.

- Thủ tướng Đặng từng nói cải cách là ném đá dò đường, chính sách cụ thể thì tỉnh ủy rất khó đưa ra chỉ thị rõ ràng, cơ sở có thể tiến hành trước một chút. Hệ thống tài chính quốc gia cũng không phải do tỉnh ủy dễ dàng chỉ thị được.
Hứa Nam Hạ nói coi như lời hứa hàm hồ.

Thực tế Vương Quốc Hoa cũng không hy vọng xa vời. Kinh tế một quận có thể phát triển được hay không thường là do năng lực của chính quyền chủ quản. Đối với việc này Vương Quốc Hoa rất tự tin, chẳng qua hắn lo chính là mình buông tay ra làm, cấp trên có người nói chuyện thường bỏ dở nửa chừng. Về vấn đề nhân sự, Hứa Nam Hạ không tỏ thái độ cũng là đã tỏ thái độ.

Vương Quốc Hoa rất muốn nói một chút về chuyện ngân sách quỹ đầu tư tín dụng tỉnh, ngân hàng rất khó có thể trông cậy vào. Hệ thống này mang tính độc lập quá cao, chính quyền không có tính ước thúc với hệ thống ngân hàng.

- Cảm ơn bí thư Hứa đã ủng hộ, không còn sớm nữa, cháu không lầm phiền ngài nghỉ ngơi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên. Hứa Nam Hạ ngồi im, khẽ gật đầu. Sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, Du Vân Vân mới từ trên xuống.
- Đi.

Hứa Nam Hạ gật đầu đứng lên, Du Vân Vân đi tới nhỏ giọng nói.
- Thằng bé này cũng biết tình hình, sau này không được làm nó thiệt nếu không sẽ bị người cười chê.
Hứa Nam Hạ ồ một tiếng đi vào thư phòng.

Đi ra khỏi khu nhà tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ tầng hai, một người hiện lên đó. Vương Quốc Hoa lên xe, một cặp mắt nhìn theo, tiếng thở dài bay trong đêm.

Vương Quốc Hoa rất mệt mỏi, Hứa Nam Hạ bảo mình tới cũng là có chủ ý. Chẳng qua Hứa Nam Hạ hy vọng do chính bản thân Vương Quốc Hoa nói ra. Bây giờ Vương Quốc Hoa coi như chiếm thế chủ động nhưng muốn làm ra quyết định này đúng là rất khó khăn.

Vương Quốc Hoa không ở lại tỉnh mà suốt đêm về quận Hồng Sam.

Hai hôm sau Mạnh Vũ Vi gọi điện cho Vương Quốc Hoa nói Lâm Tĩnh mời hắn lên thị ủy. Vương Quốc Hoa đến văn phòng Lâm Tĩnh, Mạnh Vũ Vi nhìn tới đầy âu yếm rồi mới lắc mông đi vào báo cáo.

Lâm Tĩnh đi ra cửa phòng trong đón, chủ yếu là do cô cảm thấy ra vẻ bí thư với Vương Quốc Hoa cũng vô ích. Hơn nữa Lâm Tĩnh cũng có việc cần nhờ Vương Quốc Hoa.

Hôm qua lúc lên tỉnh ủy báo cáo công việc, Lâm Tĩnh nhận được ám chỉ của yy nói quận Hồng Sam cần một bí thư quận ủy. Lúc ấy Lâm Tĩnh cũng rất giật mình, bí thư quận ủy làm thường vụ thị ủy quá hấp dẫn. yy có thể giao quyền này cho mình làm cô rất bất ngờ. Đừng nhìn Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy nếu yy tỏ vẻ thì Lâm Tĩnh chỉ có thể trơ mắt nhìn vị trí bí thư quận ủy đó rơi vào tay người khác.

Lâm Tĩnh ngồi mười phút trong văn phòng Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ đầu tiên khẳng định công việc của chính quyền quận Hồng Sam, sau đó mới nói tới chuyện bí thư quận ủy. Lâm Tĩnh nghe ra được đây là ý của Vương Quốc Hoa. Đương nhiên Lâm Tĩnh không cho rằng Vương Quốc Hoa rộng lượng, đây là điều không thể. Cô cảm thấy chắc đây là ý của Hứa Nam Hạ rồi hỏi ý kiến Vương Quốc Hoa. Nói cách khác Lâm Tĩnh chọn bí thư tốt nhất cần trao đổi trước với Vương Quốc Hoa, nếu không sẽ không qua được cửa trên tỉnh ủy. Cán bộ cấp phó giám đốc sở do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy quản lý.

Vương Quốc Hoa vào, bên trong còn có một người là phó thị trưởng Trác Quyền, Vương Quốc Hoa và đối phương cũng đã gặp nhau vài lần nhưng không tiếp xúc. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì Trác Quyền này sẽ là bí thư quận Hồng Sam sau này.

Tuy nói Vương Quốc Hoa lấy lui làm tiến nhưng khi bí thư quận ủy Hồng Sam làm thường vụ thị ủy, hắn cũng có chút không hài lòng.

Vương Quốc Hoa rất khách khí chào.

Trác Quyền đang rất cảm kích Lâm Tĩnh. Làm phó thị trưởng không phải thường vụ thị ủy cùng với xuống quận làm bí thư quận ủy, thường vụ thị ủy thì cấp bậc tuy không đổi nhưng quyền lực khác nhau rõ rệt. Nhất là bí thư quận ủy Hồng Sam có ưu thế lớn khi đối mặt với chủ tịch quận. Lâm Tĩnh đã dặn rõ ràng, Trác Quyền cũng biết rõ tình hình thực tế của quận Hồng Sam hiện nay. Đối với Vương Quốc Hoa, Trác Quyền có quyết định nước giếng không phạm nước sông. Miêu Vân Đông là em họ chủ tịch tỉnh còn phải cút, mình không được dẫm vào vết xe đổ đó...

Ba người ngồi xuống, Lâm Tĩnh đầu tiên khen ngợi thành tích công việc của quận Hồng Sam, nói vài câu khách khí xong Lâm Tĩnh mới vào chính đề.
- Đồng chí Trác Quyền, đồng chí Vương Quốc Hoa, theo chỉ thị của tỉnh ủy, thị ủy quyết định do đồng chí Trác Quyền làm thường vụ thị ủy, bí thư quận ủy Hồng Sam. Sau này hai đồng chí kết hợp xây dựng bộ máy nhất định phải đoàn kết, tranh thủ đưa công tác quận Hồng Sam lên một bậc thang mới.

Sau đó Trác Quyền và Vương Quốc Hoa cùng tỏ thái độ, nói vài câu khách khí. Lâm Tĩnh nói tiếp.
- Đồng chí Quốc Hoa, công việc bên ủy ban quận có gì cần thị ủy ủng hộ không?

Lâm Tĩnh hiểu quy tắc, không thể để Vương Quốc Hoa phí công vô ích, vì thế phải đưa chỗ tốt.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút.
- Chánh văn phòng ủy ban quận Mã Ngọc Cao có năng lực mạnh, giúp tôi không ít trong công việc. Xin mời thị ủy cân nhắc một chút.

Lâm Tĩnh ừ một tiếng gật đầu nói.
- Thị ủy cũng từng cân nhắc bộ máy ủy ban quận Hồng Sam, đồng chí Phó chủ tịch quận Cao Lăng đã không thích hợp công tác ở quận Hồng Sam. Thị ủy quyết định điều y tới làm phó cục trưởng cục Nông nghiệp.

Nói chuyện nửa tiếng Trác Quyền đứng lên rời đi, Lâm Tĩnh giữ Vương Quốc Hoa lại.

- Đồng chí Quốc Hoa, có chút chuyện cần nói với cậu. Tổ điều tra tỉnh ủy xuống quận Hồng Sam lần này có quan hệ mật thiết với việc Cao Lăng lên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh hoạt động, vì thế thị ủy mới cân nhắc điều chỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.