Mập mờ cuối cùng không biến thành gian tình. Có nguyên nhân khách qua là trời còn sáng, càng chủ yếu chính là máy điện thoại của Sở Sở vang lên. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, ánh mắt đang mê li, người vô lực. Tiếng chuông làm cô như phát hiện có gì đó nguy hiểm vội vàng nhảy ra khỏi lòng hắn.
Nghe điện xong Sở Sở nói phải đi, Vương Quốc Hoa mặc dù không muốn nhưng không tiện giữ cô lại. Hắn chỉ đưa ra tới cửa, Sở Sở quay đầu lại sẵng giọng.
- Anh không hỏi em đi vì việc gì sao? Còn có chuyện gì có thể so với khi đang ở bên anh?
Sở Sở trước rất ít nói những câu như thế này, có lẽ phụ nữ trời sinh đều giỏi trong phương diện này. Vương Quốc Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi nghiêm túc cười nói.
- Được có thể ở lại không đi không? Không có em ở bên thì cuộc sống đều là u ám, ảm đạm.
Lời lừa dối các cô bé Vương Quốc Hoa có thể thuận miệng nói ra được ngay, đây là kinh nghiệm sau những vụ gây án liên hồi trước kia.
Mặt Sở Sở vốn đang đỏ giờ càng đỏ hơn, lại có chút không tiện, cô trừng mắt nhìn hắn:
- Nói linh tinh, ngày không có em có nhiều mà, anh không phải vẫn sống tốt sao?
Nói là như vậy nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng tâm trạng của cô.
Sở Sở vẫn đi nhưng cứ đi ba bước quay đầu lại một bước. Vương Quốc Hoa đứng ở hành lang nhìn theo cô. Trước khi lên xe Sở Sở đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022212/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.