- Tôi không có ý kiến.
Người đầu tiên giơ tay biểu quyết chính là Trần Binh, hắn đang cười nhưng không biết hắn cười ai. Sau đó bắt đầu từ Đặng Ngâm, toàn bộ đều thông qua.
Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên nhìn thoáng qua Thạch Vân Thanh đang chớp chớp mắt đầy bất an, hắn nói:
- Bí thư Vân Thanh còn có ý kiến gì muốn nói không?
- Hả, không có gì cần nói, cứ như vậy đi.
Thạch Vân Thanh không ngờ bị hỏi, trong đầu ả đang suy nghĩ chuyện Thạch Vân Thanh chật vật bỏ chạy, sao xảy ra chuyện như vậy?
Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ ra chuyện này, có cần như vậy không? Mang theo câu hỏi, Vương Quốc Hoa đứng lên tuyên bố tan họp. Trong ánh mắt của nhiều người, hắn từ tốn đi ra ngoài.
- Tại sao có thể như vậy nhỉ?
Vương Quốc Hoa không tự giác về văn phòng, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa. Miêu Vân Đông làm trong quan trường bao năm, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Câu trả lời rất đơn giản, Miêu Vân Đông làm quan chưa bị vấp ngã lần nào, năng lực thừa nhận quá kém. Hơn nữa còn có một điểm là cú cắn của Vương Quốc Hoa quá độc ác.
- Ngu xuẩn.
Trong văn phòng thị trưởng thị xã Giang Đông – Dương Quốc Minh phát ra một câu mang tính châm biếm rất cao. Đồng thời lúc ấy Lâm Tĩnh ngồi trong xe nhanh được tin, cô rất khó tin nói.
- Bùn không thể làm tường.
Trong văn phòng người thắng – Vương Quốc Hoa, nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022147/chuong-370-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.