Du Phi Dương hừ một tiếng không nói. Mẫn Nguyệt thật ra biết điều kéo hai chị em lên lầu nói chuyện. Chờ mấy người phụ nữ biến mất, Du Phi Dương mới cười lạnh nói:
- Quốc Hoa, cô ả này ông không biết đâu, ả rất tham vọng. Chuyện của tôi và Thúy Thúy nếu không vì ả gây chuyện thì không chia tay nhanh như vậy.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Chuyện kia đừng bảo ả biết rồi đó?
Du Phi Dương giương mắt nhìn lên lầu một chút rồi nói:
- Sau khi chuyển khỏi đây thì nơi mới không nói với ả. Dù sao ả cũng kiếm được mấy triệu rồi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền khuyên một câu:
- Né tránh không phải biện pháp tốt, nói rõ đi, cho cô ả một khoản tiền là được. Không nên vì việc này mà tạo thành phiền phức.
Du Phi Dương cười lạnh nói:
- Tôi biết, chỉ là cảm thấy tiền này dùng không đáng. Chẳng qua ả chắc cảm thấy nguy cơ nên gần đây toàn lấy lòng tôi.
- Không nói chuyện không vui này, ước mơ chuyện tốt đẹp đi.
Du Phi Dương nghe vậy liền cười nói:
- Đúng, ông không phải rất nhàn ở văn phòng nghiên cứu chính sách sao? Tôi bảo Cao Nguyên ra mặt tạm điều ông sang tỉnh ủy, không cần đi làm. Hai anh em ta nhân cơ hội lướt sóng kiếm tiền.
Du Phi Dương đã nói là làm ngay, y lập tức lấy máy gọi cho Cao Nguyên. Theo hắn thấy thì điều người từ bên văn phòng nghiên cứu chính sách sang không phải chỉ là một câu nói sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022038/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.