Cảnh tượng mặc dù mơ hồ nhưng tiếng rên rỉ của Liên Tuyết rất rõ ràng. Làm chị em sinh đôi nên Liên Mai biết tiếng rên đó không phải là đau đớn, đây là cảm nhận không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Bên hông nóng lên, Liên Mai ngã xuống đất. Cô không biết đôi nam nữ trong phòng có nghe thấy không, cô vội vàng trốn vào phòng.
Nằm ở trên giường, Liên Mai cầm gối bịt kín mặt. Thời gian trôi qua rát chậm, Liên Mai căn bản không thể ngủ. Bên tai luôn quanh quẩn một tiếng rên rỉ kia.
Không biết bao lâu sau tiếng cạch cửa vang lên làm cả người Liên Mai căng thẳng. Cô vội vàng nghiêng người nằm quay lưng về phía tường giả vờ đã ngủ. Bên cạnh thêm người nằm, Liên Mai không cần nhìn cũng biết là Liên Tuyết. Liên Mai không dám động, một lúc sau trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Liên Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người không còn sức lực, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vách tường.
Cơ thể dần về lại bình thường, Liên Mai lần đầu tiên dậy muộn hơn Liên Tuyết. Cô mở mắt nhớ tới cảnh và âm thanh đêm ca, cả người cô nóng lên, bên dưới hơi gấp. Mặc dù vậy lúc ra ngoài Liên Mai vẫn rất cẩn thận phát hiện cửa phòng bên đã đóng cô lập tức lao vọt vào toilet.
Vừa rửa mặt vừa vảnh tai nghe, Liên Mai cuối cùng xác định trong phòng chỉ có một mình mình. Cô hút một hơi thật sâu ngồi xuống. Liên Mai về phòng nhìn đồng hồ thấy đã là 11h, cô còn phải nấu cơm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022034/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.