Vương Quốc Hoa đi rồi, Lãnh Vũ mới gọi điện nghiêm giọng nói:
- Người đã đến, tôi muốn nhắc anh một câu, cậu ta giỏi trong phát triển kinh tế, anh làm vậy có phải là lãng phí nhân tài không?
Bên kia đáp lại với giọng khá lạnh xen lẫn kiêu ngạo:
- Nhân tài rất nhiều không thiếu một hai người, để đó hai năm rồi nói tiếp.
Lãnh Vũ không nói gì chỉ dập máy rồi hừ một tiếng.
Gần như cùng lúc Cao Nguyên cũng vào văn phòng Hứa Nam Hạ báo cáo chuyện gặp Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ cười lạnh nói:
- Họ Sở đã nói người trong mắt không có ai thì không thể dùng. Hắn không dùng Vương Quốc Hoa đó là tổn thất của hắn.
Đuổi Cao Nguyên ra ngoài, Hứa Nam Hạ cầm máy gọi cho Du Vân Vân:
- Vương Quốc Hoa đã lên tỉnh làm, tối em lấy thân phận trưởng bối mời cậu ta tới nhà dùng cơm.
Du Vân Vân có chút giật mình nói:
- Sao vậy anh? Quốc Hoa ở dưới làm rất tốt mà.
Hứa Nam Hạ nói:
- Về rồi anh giải thích, mà Phi Dương em có hỏi được gì không? Gần đây nó đang làm gì?
Du Vân Vân thở dài một tiếng:
- Phi Dương miệng chặt lắm, em không hỏi được gì, mỗi lần đều nói nhiều nhất là nửa năm sẽ thấy rõ. Chú hai cũng rất lo lắng, nó gần đây đã đẩy mấy tỷ sang Hongkong. Anh, không có việc gì chứ?
Hứa Nam Hạ một lúc lâu mới nói:
- Phải tin con, con làm bên Mỹ rất tốt.
….
Một mình ở khách sạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3022025/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.