Trên mặt Thôi Tiểu Hải viết rõ hai chữ “hâm mộ”. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kỳ quái, thằng này phải tỏ vẻ ghen ghét mới đúng chứ? Thôi Tiểu Hải không phụ kỳ vọng của Vương Quốc Hoa, y quay đầu lại nhìn thoáng qua xe vừa đưa Lưu Linh tới rồi ghen tị nói:
- Rau sạch bị lợn ăn.
Bản tính con người đúng là không thể thay đổi được. Mặc dù Thôi Tiểu Hải nhìn như làm ăn cũng tốt nhưng vẫn thế. Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn cười nói:
- Mặc, không quan hệ gì tới tôi.
Mặc dù Vương Quốc Hoa chỉ cần muốn sẽ không thiếu gái nhưng giờ phút này hắn lại có suy nghĩ khác. Đàn ông đều tham lam, đều muốn phụ nữ chỉ thuộc riêng về mình mà thôi.
Thôi Tiểu Hải cười hắc hắc nói:
- Quốc Hoa, nếu làm không thích thì nói với tôi, tôi cũng có chút tiếng nói với phòng Nhân sự của công ty.
Vương Quốc Hoa nghe xong không coi là thật, hắn lạnh nhạt nói:
- Tôi thấy bây giờ rất tốt.
Vừa nói hắn vừa đi về phía trước, Thôi Tiểu Hải cười lạnh một tiếng. “Không biết tốt xấu”
Ở cửa câu lạc bộ, Trương Tiểu Cường có chút bối rối đứng đó. Thấy Vương Quốc Hoa tới, y áy náy nói:
- Quốc Hoa, không ngờ Lưu Linh cũng tới.
Vương Quốc Hoa biết đối phương sợ mình ngại nên cười nói:
- Tới cũng tới rồi, dù sao cũng là chuyện quá khứ. Tôi không để trong lòng, ông còn lo gì chứ?
Trương Tiểu Cường không nghĩ Vương Quốc Hoa có phản ứng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021982/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.