- Giáo sư, có chuyện tôi đang định nói với ngài.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ ra gì đó nên nói.
Bao Tiểu Tùng không nghĩ nhiều mà nói ngay.
- Cậu nói đi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kỹ thuật này do ngài dành nhiều tâm sức và thời gian mới làm ra được. Chúng tôi không thể cứ thế lấy mà dùng. Tôi nghĩ như vậy, sau đây khi nhà đầu tư tới thành lập công ty mua sản phẩm từ hạng mục thì ngài lấy kỹ thuật góp vốn chiếm 40% cổ phần.
Bao Tiểu Tùng nghe xong liên tục lắc đầu nói:
- Cái này không được, lấy cổ phần cũng phải do trường. Lúc trước nhà trường cho tôi kinh phí nghiên cứu, tôi chẳng qua chỉ là bỏ thời gian ra mà thôi. Không được trường ủng hộ thì tôi không thể nghiên cứu được. Hơn nữa tôi không định kiếm lợi từ hạng mục này chỉ muốn đóng góp cho xã hội mà thôi.
Cách nói của Bao Tiểu Tùng, Vương Quốc Hoa không đồng ý nhưng cũng kính phục nhân phẩm của đối phương.
- Giáo sư, ngài không cần báo đáp nhưng không thể đảm bảo người khác cũng có phẩm đức cao thượng như ngài. Bây giờ thành quả nghiên cứu của ngài đã chuyển thành tài sản xã hội, ngài không lấy thù lao thì người khác sẽ thấy như thế nào? Nếu cả xã hội đều nhờ vào người khác như ngài thì sau này số người làm nghiên cứu khoa học sẽ ít đi. Ngài nói xem có đúng không?
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói. Bao Tiểu Tùng cũng hiểu hắn đang định nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021956/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.