Lâm Thiếu Bách đã dựa vào nhiều quan hệ để tìm kiếm tin tức về Vương Quốc Hoa. Từ những tin thu được, Lâm Thiếu Bách không khỏi hít sâu một hơi.
Vương Quốc Hoa từ một con nhà nông dân không ai biết đột nhiên bay vụt lên, đây không phải ngẫu nhiên, càng không phải là may mắn nhất thời. Hơn năm ở quận Lưỡng Thủy, Vương Quốc Hoa làm ra thành tích rất chói mắt. Vì thế người cung cấp tin cho Lâm Thiếu Bách là Lý Dật Phong hay Hồng Tồn Minh đều nói không muốn Vương Quốc Hoa rời đi. Nhất là Lý Dật Phong nhiều lần trong hội nghị cán bộ toàn quận đều nói đến những điều Vương Quốc Hoa đã làm được. Đương nhiên sau hai tháng nữa thị xã Lưỡng Thủy lên cấp quận Lưỡng Thủy cũng đổi tên thành quận Minh Kính. Tất cả tin tức truyền lại một hiện tượng đó là Vương Quốc Hoa rất ít tham gia vào đấu tranh chính trị, gần như vùi đầu làm việc. Như vậy xuất hiện một vấn đề ở nhà nước đấu tranh là điều không thể tránh khỏi. Một người đạt thành tích khi đứng giữa nói rõ vấn đề gì?
Vương Quốc Hoa là như vậy, không chọc vào hắn sẽ không sao, chọc vào hắn thì không ai có kết quả tốt.
Thay đổi nhận thức chuyển thành hành động, đây là chuyện Lâm Thiếu Bách cần làm. Lâm Thiếu Bách không ngốc mà còn quá tinh ranh. Kẻ đối đầu với Vương Quốc Hoa chưa ai có kết quả tốt, ủng hộ công việc của hắn thì còn được lợi. Đạo lý này quá đơn giản, sau khi có nhận xét này, Lâm Thiếu Bách không ngừng thầm hậm tên Tần Đại Lĩnh đã nhắc mình. Y thầm nghĩ thằng này đểu, nói chuyện có một nửa, còn nói gì mà có chỗ dựa cứng. Một thằng con nhà nông dân tám đời, toàn dựa vào công việc làm ra cả.
Vương Quốc Hoa nói nói rất chậm nhưng rất có trật tự. Lâm Thiếu Bách nghe rất chăm chú, không ngừng gật đầu. Quy hoạch này của Vương Quốc Hoa muốn dựa vào hạng mục này để thúc đẩy phát triển kinh tế nông thôn toàn huyện.
- Huyện Phương Lan còn rất nhiều đặc sản, ví dụ như công nghệ làm đồ mỹ nghệ từ đồ gỗ, từ cỏ hoàn toàn có thể thông qua cố gắng của chính quyền đểu đẩy sản phẩm ra thị trường. Người địa phương không thích nhưng người ở thành phố lớn lại thích đồ thủ công mỹ nghệ như vậy. Vương Quốc Hoa nói một hơi nửa tiếng, Lâm Thiếu Bách nghe xong không khỏi thầm giật mình. Quy hoạch này tính tới cho năm thậm chí mừi năm tới. Lâm Thiếu Bách không thể không thừa nhận Vương Quốc Hoa có tầm nhìn rất xa.
Nhân lúc Vương Quốc Hoa uống miếng nước, Lâm Thiếu Bách lên tiếng: - Quốc Hoa, tôi thấy cần phải tổ chức một hội nghị, thảo luận về quy hoạch phát triển kinh tế của huyện.
- Không vấn đề gì. Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lâm Thiếu Bách hút một hơi thuốc mới nói: - Hôm trước tôi lên thị xã họp, bí thư Nghiêm có chỉ thị là thị xã đã đạt được thỏa thuận với tập đoàn khoáng sản Bắc Câu, quyết định thành lập tổ công tác liên hợp tiến hành chỉnh đốn các mỏ than tư nhân trên địa bàn toàn thị xã. Chủ tịch Uông rất nhiệt tình với việc này, tôi dự định để y phụ trách chuyện đó. Nói xong câu này, Lâm Thiếu Bách cười cười chờ phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Tôi thấy có thể. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói, Lâm Thiếu Bách có chút thất vọng vì Vương Quốc Hoa không tranh đoạt.
Bí thư và phó bí thư có thỏa thuận chung, Lâm Thiếu Bách coi như đạt mục đích tạo quan hệ hòa hoãn với Vương Quốc Hoa. Lâm Thiếu Bách đi, Vương Quốc Hoa cũng đứng lên lấy cặp đi làm. Hắn vừa tới ủy ban thì Ngô Ngôn đã đi vào nói: - Lãnh đạo có biết lần này thị xã quyết tâm chỉnh đốn các mỏ than tư nhân không?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói: - Tôi biết, sao?
Ngô Ngôn nhỏ giọng nói: - Việc này tôi nghe nói có liên quan tới thị trưởng Tương. Ngô Ngôn dựa vào hơi sát nên ngực cạ cạ vào tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nghiêm giọng nói: - Có chuyện thì nói, có gì không thể làm người ta biết chứ?
Ngô Ngôn không để ý chỉ cười hì hì đứng lên nói: - Đây là miếng thịt béo, không ít người nhìn chằm chằm.
Vương Quốc Hoa nói: - Liên quan gì tới tôi. Cô bảo người truyền lời với cô đừng có xen vào không thì không biết mình chết như thế nào đâu.
Ngô Ngôn nghe vậy không khỏi ngẩn ra nói: - Bí thư Vương, ngài có phải nghe được gì không?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Thị béo có ai không muốn ăn chứ? Chỉ cô mới có miệng sao?
Đuổi Ngô Ngôn đi, Vương Quốc Hoa đau đầu dụi dụi đầu nâng cốc lên lại phát hiện không có nước nên tức giận nói thầm: “Ngô Ngôn đáng chết” Hắn đang định tự mình đi rót thì ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông béo mập.
Vương Quốc Hoa nhìn đối phương cảm thấy quen quen.
- Bí thư Vương, ngài còn nhớ tôi không? Lúc ở quận Lưỡng Thủy tôi đã gặp ngài. Vương Quốc Hoa nghe vậy mới nhớ ra chuyện xe mình bị đâm lần đó.
- Tôi nhớ ra rồi, có chuyện này, anh tên gì? Tìm tôi có việc gì? Vương Quốc Hoa rất khách khí nói còn định tự rót trà mời khác. Phía sau Trương Đại Ngưu lao ra một người phụ nữ cười hì hì nói: - Bí thư Vương, để em.
Vương Quốc Hoa nhìn thầm nói tên kia đúng là to chắn hết cả cô gái. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nhìn hai người. Hắn ngồi xuống không nói chỉ quan sát hai người bọn họ.
Chờ người phụ nữ rót trà xong, Vương Quốc Hoa nói: - Ngồi xuống nói chuyện. Hai người ngồi đi. Trương Đại Ngưu ngồi xuống phát ra tiếng kêu làm Vương Quốc Hoa lo không biết ghế có qua được kiếp nạn này không?
- Bí thư Vương, tôi là người xã Điềm Tỉnh. Nghe nói ngài muốn thí điểm ở xã, tôi và bà con trong xã đều vui mừng. Bà con rất khổ, chỉ có lãnh đạo trong lòng có quần chúng như Bí thư Vương thì mới nghĩ cách giúp dân chúng…
Trương Đại Ngưu này đúng là giỏi nịnh, không đi làm báo cáo viên đúng là đáng tiếc. Vương Quốc Hoa vội vàng đưa tay ngăn lại. - Được rồi, nói ý đến đây của anh đi.
Trương Đại Ngưu không nói ngay mà lấy thuốc ra đưa tới: - Ngài hút thuốc. Vương Quốc Hoa cầm lấy, hắn đang muốn xem tên béo biểu diễn tiếp. - Đừng khẩn trương, trước hết nói anh tên gì, có ai gặp mặt mà không nói tên chứ?
Trương Đại Ngưu vỗ đầu nói: - Xem ra tôi hồ đồ rồi. Bí thư Vương, tôi là Trương Đại Ngưu, mấy năm nay dựa vào đào than kiếm chút tiền, mở một công ty. Đây là vợ tôi Quế Hiểu Mai.
Hai người này khá thú vị, trước đó Trương Đại Ngưu bị Tôn Đạo Luy buộc tới quận Lưỡng Thủy nịnh Vương Quốc Hoa, còn mang theo Quế Hiểu Mai chuẩn bị định để dụ dỗ Vương Quốc Hoa. Ai ngờ Trương Đại Ngưu bây giờ lại lấy Quế Hiểu Mai.
Trương Đại Ngưu nhận được tin các mỏ tư nhân sắp bị đóng cửa nên rất lo lắng. Y đến đây là do lần trước có tới nhà Vương Quốc Hoa, vì thế y mới dám bạo gan tới. Trương Đại Ngưu quyết định chỉ cần có thể tiếp tục kinh doanh than thì bỏ bao tiền cũng được. Về phần vợ thì Trương Đại Ngưu quản rất chặt, đi đâu cũng mang theo.
- Ha ha, có gì ngồi xuống nói chuyện. Vương Quốc Hoa đưa tay ra, hai vợ chồng ngồi lại. Quế Hiểu Mai trừng mắt nhìn chồng sau đó cười nói với Vương Quốc Hoa: -Bí thư Vương, em đến đây là muốn mời ngài dùng bữa.
Vương Quốc Hoa nghe được việc mỏ than thì biết ngay nguyên nhân, hắn không định xen vào việc này nên nghiêm giọng nói: - Quá khách khí rồi, bữa ăn này thì thôi, tôi cũng không chắc giúp gì được hai vị.
Hai người không ngờ đối phương nói trở mặt là trở mặt ngay. Lúc này mặt Trương Đại Ngưu hơi đỏ, Quế Hiểu Mai đảo đảo mắt lấy một phong bì nhẹ nhàng đặt lên bàn. - Bí thư Vương, chút lòng thành mong ngài không chê.
Vương Quốc Hoa đột nhiên sa sầm mặt lại, hắn nghiêm túc nói: - Cất đi, không có lần sau.
Quế Hiểu Mai sợ hãi vội vàng thu tay về. Vương Quốc Hoa lúc này mới nói: - Chuyện vừa rồi tôi coi như chưa từng xảy ra. Chẳng qua tôi muốn nói với hai người tài nguyên quặng là thuộc sở hữu quốc gia, các người lén khai thác là vi phạm pháp luật. Về nghĩ kỹ đi, có nhiều cách kiếm tiền, tại sao cứ phải treo cổ trên một thân cây. Được rồi, mấy người tự thu xếp.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xua tay, hai người không dám dừng lại vội vàng rời đi.Vương Quốc Hoa có thể khẳng định ở huyện Phương Lan này có rất nhiều người như bọn họ. Bọn họ gặp mình có thể bị mắng nhưng nhất định sẽ tìm con đường khác.
Hai vợ chồng vừa đi, Uông Lai Thuận cười hì hì đi vào. Hai vợ chồng Trương Đại Ngưu nãy cũng đã tới gặp Uông Lai Thuận, cũng biếu xén một chút. Chẳng qua Uông Lai Thuận vẫn có chút do dự nên nhắc bọn họ sang nịnh Vương Quốc Hoa, nếu không chuyện này y không tiện làm chủ.
- Quốc Hoa, hai vị kia là? Uông Lai Thuận còn ra vẻ không biết, Vương Quốc Hoa không để ý mà thản nhiên nói: - Không có gì, người đến đưa quà nhưng tôi đuổi về. Chủ tịch tự mình tới là có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa vừa nói xongNgô Ngôn vội vàng đi vào thấy Uông Lai Thuận liền cười nói: - Tôi quên mất không pha trà cho lãnh đạo, chủ tịch Uông cũng ở đây? Tôi pha luôn.
NhìnNgô Ngôn rất quen thuộc với các thiết bị trong văn phòng Vương Quốc Hoa, mắt Uông Lai Thuận hơi lóe lên. Uông Lai Thuận cũng có ý với vị nữ chánh văn phòng này. Bây giờNgô Ngôn đã làm phó chủ tịch huyện mà vẫn ân cần nịnh hót Vương Quốc Hoa như thế, qua đó có thể thấy ả này có thể được đề bạt không phải do may mắn. Đã bao giờ thấy một phó chủ tịch làm người báo tin, rót trà cho một phó chủ tịch khác như vậy không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]