Chương trước
Chương sau
- Bí thư Vương, ngài đừng nóng, có gì cứ thương lượng.
Họ Lưu vội vàng nghĩ biện pháp bù đắp.

Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:
- Tôi không nói chuyện với anh, bảo lãnh đạo của các anh tới gặp tôi.
Vương Quốc Hoa nói rất bá đạo, hắn nói rõ tôi không định mặc cả gì với anh, anh không xứng.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu thì một xe Santana chạy tới, một người đàn ông khoảng 50 tuổi từ trên xe bước nhanh xuống. Y từ xa đã tươi cười đưa hai tay ra:
- Vị này là Bí thư Vương huyện Phương Lan phải không? Tôi là giám đốc đài truyền hình thị xã – La Minh.

Đây là lần đầu La Minh gặp Vương Quốc Hoa. Thấy hắn còn trẻ như vậy, La Minh còn nghĩ không biết con nhà vị lãnh đạo cao cấp nào cả.

Vương Quốc Hoa xoay người không thèm bắt tay với La Minh. La Minh có chút xấu hổ, nghiên cứu trên mặt cứng lại. Y trừng mắt nhìn họ Lưu:
- Anh tiếp đón Bí thư Vương thế nào vậy hả? Sao không mời vào trong uống trà?

Trời đã tối đen mà trưởng ban Khang cũng sẽ tới đây, điều này làm La Minh rất lo lắng. Y biết việc không đúng nhưng tên Vương Quốc Hoa kia không cho chút thể diện nào nên y phải trút giận sang họ Lưu.

- Chờ lãnh đạo của anh tới rồi nói.
Vương Quốc Hoa kiêu căng lấy thuốc ra châm hút rồi lên xe. La Minh hốt hoảng chạy theo định nói không ngờ bị Cao Thăng chặn lại.

Cao Thăng nhìn với ánh mắt đầy sát khí làm cả người La Minh lạnh cóng. Khí chất này chỉ xuất hiện ở những người trải qua chiến trường, người bình thường căn bản không có. Chân La Minh mềm nhũn lại, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Vương Quốc Hoa lên xe thầm kêu thích thật. Hắn quay đầu lại thấy Ngô Ngôn và Thượng Vân Hà không ngờ đang nói chuyện khá vui vẻ. Mẹ nó chứ, Vương Quốc Hoa rất buồn bực, vừa nãy còn như muốn lao vào túm tóc xé quần áo của nhau vậy mà.

- Giám đốc, việc này không thể trách tôi. Là do ả Thượng Vân Hà, nữ phó chủ tịch huyện Phương Lan có mâu thuẫn với Thượng Vân Hà, ả bảo tôi giúp một chút, cũng không định nhiều, chỉ đòi có 50 ngàn.
Họ Lưu cảm thấy mình rất oan uổng nên vội vàng giải thích với La Minh.

Họ Lưu nói như vậy càng làm La Minh tức tối. Mẹ nó chứ, Thượng Vân Hà là người có chồng, giờ ngủ với mày mà mày lại đùn đẩy trách nhiệm như vậy sao? Đá đít người phụ nữ của mình thì đá lãnh đạo cũng là chuyện rất bình thường.

Đương nhiên La Minh không có ý chửi bới họ Lưu, y chỉ quyết định việc này do họ Lưu gánh vác.

- Đợi lát nữa trưởng ban Khang tới thì anh tự mình giải thích với lãnh đạo.
La Minh sa sầm mặt nói. Trong lòng y thực ra khá lo lắng. Tên Vương Quốc Hoa kia sao khó hầu hạ vậy? Y nhìn Cao Thăng đang đứng đằng trước nên không dám tới nịnh hót.

La Minh đang thầm tính toán xem làm như thế nào để mình đứng ra ngoài việc này thì hai chiếc xe chạy tới. Xe đằng trước thì La Minh nhận ra, xe Camry của Khang Hoàng, xe phía sau hơi quen. Hả, xe Audi của bí thư thị ủy.

Mặt La Minh tối sầm lại, xong đời.

Vương Quốc Hoa thấy xe tới, hắn xuống xe cười hì hì đi tới mở cửa cho Nghiêm Hữu Quang:
- Lão lãnh đạo tới.

Nghiêm Hữu Quang nghiêm túc nói:
- Cậu chỉ biết gây chuyện cho tôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nói lão Nghiêm này nhanh như vậy đã thu được Ban Tuyên giáo về tay mình. Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lời:
- Tôi còn chưa awn tối, hay là tôi đi ăn trước?

Nghiêm Hữu Quang vừa tức vừa buồn cười. Y tức giận trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Có giỏi thì cậu đi xem.
Vương Quốc Hoa lập tức cười hắc hắc đáp lại. Khang Hoàng từ xe đằng trước cũng đã đi tới nói:
- Bí thư Nghiêm, đây là Tiểu Vương ở huyện Phương Lan?

Vương Quốc Hoa vội vàng cười bắt tay Khang Hoàng:
- Trưởng ban Khang.
Khang Hoàng là thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo. Vương Quốc Hoa dù kiêu căng thì đối phương chủ động đưa tay, hắn còn không biết đường đưa ra bắt ngay sao?

Khang Hoàng lúc tối đang ăn cơm thì Nghiêm Hữu Quang gọi điện tới lạnh nhạt phê bình hai câu. Khang Hoàng đầu tiên là vội vàng nhận sai sau đó hỏi chỉ thị của bí thư. Nghiêm Hữu Quang lúc này mới nói chuyện ra. Khang Hoàng nghe xong liền có chút do dự không biết nên tỏ thái độ rõ ràng không? Bí thư Nghiêm muốn vung đao, y là thường vụ thị ủy nên thực ra không quá bí thư Nghiêm. Nhưng mấu chốt nhân vật chính của việc này là Vương Quốc Hoa. Cái tên này gần đây như sấm bên tai Khang Hoàng. Y mới được biết tin Hoa Lâm làm sao lên được chức trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, sau đó Khang Hoàng còn nghe được tin Diêu Bản Thụ có lẽ sẽ lên làm bí thư đảng ủy chính pháp, chuyện này cũng có quan hệ với Vương Quốc Hoa.

Một người có thể khiến hai người lên làm thường vụ thị ủy không phải tin lạ, chủ yếu vị đó lại là cấp phó huyện. Người như vậy không dễ đắc tội. Hơn nữa Khang Hoàng chưa chắc đã sợ Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa gây phiền phức cho y không phải là dễ sao?

Vì chuyện của đài truyền hình, Khang Hoàng đành cúi đầu với Nghiêm Hữu Quang. Biết sao được, người ta chiếm lý, lại là lãnh đạo. Đài truyền hình thị xã là miệng lưỡi của đảng, sao lại thu phí ghi hình như vậy? Khang Hoàng cũng có trách nhiệm lãnh đạo. Đương nhiên Khang Hoàng cúi đầu có mức độ. Nghiêm Hữu Quang dù mạnh hơn nữa cũng không làm gì được một vị thường vụ thị ủy, nhiều lắm Khang Hoàng chỉ cần sau này phối hợp trong công việc mà thôi.

Vương Quốc Hoa luôn cười hì hì trước mặt Nghiêm Hữu Quang, Khang Hoàng thấy rất rõ. Một phó bí thư huyện ủy dám có thái độ đùa cợt với bí thư thị ủy thì không có tự tin là không đủ. Nếu không Nghiêm Hữu Quang tùy tiện tìm một lý do là có thể xử lý đối phương ngay.

Nói thẳng ra Khang Hoàng không thích Vương Quốc Hoa, thậm chí rất ghét. Nói như thế nào nhỉ, theo y thấy Vương Quốc Hoa không biết quy củ. Đài truyền hình thị xã là phạm vi y quản lý, anh có chuyện có thể phương án với lãnh đạo mà, trực tiếp kéo bí thư thị ủy tới đây chính là không nói quy củ.

Vấn đề này rất kiên quyết, Khang Hoàng căn bản không nghĩ tới một vấn đề khác. Nếu Vương Quốc Hoa không có chỗ dựa mạnh thì chuyện hôm nay còn có thể truyền đến tai y sao? Rất có thể y không biết việc này. Cho dù Vương Quốc Hoa muốn phản ánh với y thì có thể gặp được y hay không cũng là cả vấn đề. Mà dù gặp được Khang Hoàng để phản ánh, vậy Khang Hoàng có thái độ như thế nào? Rất rõ ràng chính là Khang Hoàng cân nhắc ảnh hưởng của việc này đối với mình, kết quả cuối cùng chính là không giải quyết được gì cả, thậm chí còn nói giúp đài truyền hình.

Ghét Vương Quốc Hoa nhưng Khang Hoàng không thể để lộ ra mặt. Khang Hoàng còn phải mỉm cười đầy thân thiện. Khi thực lực của anh kém hoặc không chiếm ưu thế thì anh cần phải thỏa hiệp. Nói cách khác quy tắc luôn đứng về phía có quyền, không có thực lực thì anh dựa vào gì mà nói đến quy tắc.

- Tiểu Vương rất được, có tinh thần trách nhiệm.
Khang Hoàng khen một câu. Nghiêm Hữu Quang ở bên lạnh nhạt nói:
- Quốc Hoa, chưa ăn tối hả? Tôi cũng chưa ăn, đi ăn thôi.

Nghiêm Hữu Quang đã mở miệng, Vương Quốc Hoa đương nhiên làm theo, chuyện giống như cứ thế là xong. Vương Quốc Hoa từ nhân vật chính chuyển thành chất xúc tác.

Khang Hoàng nhìn Nghiêm Hữu Quang và Vương Quốc Hoa rời đi, mặt y lập tức sa sầm lại nhìn chằm chằm vào La Minh:
- Đến văn phòng anh nói chuyện.

Nghiêm Hữu Quang tạm thời đang ở khách sạn Bắc Câu. Sau khi xuống xe Nghiêm Hữu Quang nói:
- Quốc Hoa, đi theo tôi.

Vương Quốc Hoa theo vào phòng của Nghiêm Hữu Quang. Nghiêm Hữu Quang ném bao thuốc tới:
- Hết tức chưa?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi căn bản không hề tức, việc này có gì mà phải tức chứ?

Nghiêm Hữu Quang nhìn hắn một lúc mới cười khổ nói:
- Được rồi, cậu định xử lý như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.