Nhìn giá tiền trên bộ đồ, Ngô Xuân Liên luống cuống túm chặt tay Vương Quốc Hoa.
- Đắt quá.
Vương Quốc Hoa nói:
- Người phụ nữ của anh mặc đương nhiên phải tốt nhất.
Thực ra bộ đồ này chỉ hơn 350 đồng một bộ. Ngô Xuân Liên nghe hắn nói không khỏi thấy ngọt ngào.
- Vậy mua một bộ.
Phụ nữ không thể chống lại sức hấp dẫn của quần áo đẹp.
Vương Quốc Hoa mua ba bộ, một bộ mặc trên người Ngô Xuân Liên, không phải hắn keo kiệt chỉ là Ngô Xuân Liên khác những người phụ nữ khác, thoáng cái cho cô nhiều quá sẽ làm cô sợ.
Ngô Xuân Liên là người phụ nữ như một khối ngọc chưa tạo hình, chỉ cần thoáng gia công sẽ tản ra ánh sáng rực rỡ. Ngô Xuân Liên mặc bộ đồ mới lập tức như biến thành người khác. Vương Quốc Hoa nhìn một chút cảm thấy còn hơi kém nên đuổi Cao Thăng đi đặt phòng còn mình dẫn Ngô Xuân Liên chạy đến thẩm mỹ viện.
Lái xe taxi là một người đàn ông trung niên khá dẻo miệng. Y nhìn Ngô Xuân Liên và Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Cậu nhóc có ánh mắt tốt thật đó.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Hắn đưa cho lái xe một điếu thuốc. Thẩm mỹ viện thời này chưa thiếu đức như sau này, Vương Quốc Hoa không lo đi làm tóc mà bị thu bảy tám ngàn.
Bắc Câu là nơi khá kỳ lạ, trình độ cuộc sống bình thường không cao nhưng nhiều hộ giàu mới nổi. Thẩm mỹ viện ở kế hoạch phố trung ương chính là nơi phục vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021900/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.