Có lẽ do cảm thấy trong xe khá buồn bực, Mai Tử hạ cửa kính xuống, một cơn gió thổi vào. Mai Tử quay đầu lại kiên định nói:
- Giết hắn, ngoài cách này ra thì chị không tìm được biện pháp nào khác.
Tôn Đạo Luy thấy Mai Tử rất trịnh trọng, y cũng nghiêm túc lại. Y vừa suy nghĩ vừa nói:
- Giết một người rồi, làm thêm lần nữa sợ không dễ. Chẳng qua Mai Tử, thật sự không bắt được sao? Nếu hắn muốn tiền thì đập tiền, đập mấy triệu thì chẳng lẽ hắn không vào khuôn khổ?
Mai Tử không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Tôn Đạo Luy. Lát sau Tôn Đạo Luy mới giơ tay lên day day trán.
- Chuẩn bị để ai đi làm?
Mai Tử nói:
- Bây giờ chưa phải lúc, phải đợi cơ hội.
Tôn Đạo Luy mệt mỏi dựa lưng vào sau.
- Mao Lợi là tên ăn hại chút việc nhỏ này cũng không làm xong.
Mai Tử vẫn gác chân tới trước, ả cười lạnh nói:
- Mấy con nhà quê mà Mao Lợi tìm, Vương Quốc Hoa này sẽ không thèm.
- Vậy chị cảm thấy hắn có thể thích chị không?
Im lặng…
Đi ba xã liên tiếp, trên đường về Vương Quốc Hoa gọi điện cho Du Phi Dương.
- Bí thư Tôn, lãnh đạo ba xã Ma Sơn, Thất Tinh, Đấu Câu không để việc chống hạn vào đâu. Ngoài việc lấy chiêu bài chống hạn để đòi tiền của huyện ra thì bọn họ không làm gì cả.
- Ừ, biết rồi.
Du Phi Dương bình tĩnh nói. Nội dung cuộc điện làm Du Phi Dương khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021829/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.