Chương trước
Chương sau
Khâu Hưng Quốc chạy sang bên liền gọi điện thông báo với giọng đầy chia rẽ. Ai ngờ Mai Tử ở bên kia lạnh lùng nói:
- Tôi biết rồi, lát nữa anh bảo Diệu Quốc lấy 500 ngàn đưa cho thôn, ngoài ra bảo đồn công an xã đến bắt hai người ở mỏ về nhốt hai ngày. Tiền viện phí tôi sẽ phái người tới bệnh viện, cứ như vậy đi.

Mai Tử nói nhẹ nhàng nhưng Khâu Hưng Quốc không dám làm loạn. Ả này mà điên thì sẽ rất đáng sợ, Mai Tử đã thấy tận mắt. Ả còn cầm chầy gõ gãy chân tay một người mà mặt rất bình tĩnh. Khâu Hưng Quốc nhớ đến còn thấy sợ.

Dập máy Khâu Hưng Quốc vội vàng chạy đi làm việc. Bên mỏ đã chuẩn bị xong, tiền và người đều được giao ra, không lâu sau đã làm xong. Làm xong việc Khâu Hưng Quốc còn có chút tức tối, một đám dân quê mùa, sao phải khách khí với chúng? Đương nhiên chuyện này y cũng biết Vương Quốc Hoa cũng tốt, Mai Tử cũng được, đều là người mà hắn không thể trêu vào, đều là người tàn nhẫn. Nhất là Vương Quốc Hoa, ở huyện Phương Lan này ai không biết Mai Tử là người của Tôn Đạo Luy. Vương Quốc Hoa dám vuốt râu hùm, còn dứt vài sợi râu.

Có suy nghĩ này, Khâu Hưng Quốc về thôn Chu Kiều càng cung kính hơn với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không để ý tới hắn, làm cho người trong thôn nhận tiền bồi thường, xác định bên bệnh viện cũng có người đến trả viện phí, Vương Quốc Hoa đứng lên ra về.

Người dân thôn Chu Kiều nhiệt tình đưa ra đến đầu thôn. Xe đi xa, Chu lão còn đứng đó nhìn theo rất lâu.
- Bí thư Vương là quan tốt.

Vương Quốc Hoa ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, trên ghế trên Vương Nhất Nguyên ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cao Thăng.

Vương Quốc Hoa rất tò mò loại phụ nữ gì có thể khiến Cao Thăng phải sợ sệt như vậy. Cao Thăng là kẻ ít nói, phải là cô gái dám yêu dám hận như Vương Nhất Nguyên thì mới đả động được hắn. Vương Quốc Hoa biết hai người bọn họ có chuyện gì đó nhưng hắn không muốn hỏi.

- Nhất Nguyên, cô làm ở đơn vị nào?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi một câu. Vương Nhất Nguyên hả một tiếng quay đầu lại nói theo bản năng:
- Vâng, làm lính hai năm ở tây nam.

Cao Thăng vẫn không lên tiếng bây giờ lại xen miệng vào:
- Làm ở đoàn văn nghệ, bố cô ta là tướng quân.

Vương Nhất Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Cao Thăng:
- Không nhắc tới việc này là anh chết à? Bố tôi là tướng quân thì sao? Đó là bố tôi, tôi có thể chọn sao?

Vương Nhất Nguyên nói chuyện khá nhanh, Vương Quốc Hoa không nhịn được cười. Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ tới Sở Sở, cánh cửa này nhìn như mơ hồ nhưng nhiều lúc nó lại thật sự tồn tại.

Về tới nhà khách trời đã tối. Vương Quốc Hoa cho Cao Thăng nghỉ ba ngày, tạm thời doạt chìa khóa xe trong tay hắn, cũng bảo Ngô Ngôn đưa chìa khóa cho Vương Nhất Nguyên.

Ngô Ngôn không đi ngay mà ở lại nói một việc. Uông Lai Thuận khá sốt tổ chức họp, còn có hai nhà đầu tư kia hình như mãi vẫn chưa có quyết định đầu tư vào huyện Phương Lan hay không? Vương Quốc Hoa nghe xong thản nhiên nói nói:
- Kệ hắn, đó là quyền lực của chủ tịch.
Nói là vậy nhưng Vương Quốc Hoa lại thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ Uông Lai Thuận này quá sốt ruột muốn có quyền lực của chủ tịch huyện, không chừng còn muốn chia cắt quyền lực với Tôn Trường Thanh.

Vương Quốc Hoa không có ý coi thường Uông Lai Thuận, người làm nhiều năm ở trên thị ủy thì đâu có ai là đơn giản. Chẳng qua ngồi ở cơ quan quá lâu, xuống dưới làm người đứng đầu nên khó tránh khỏi tâm trạng có thay đổi. Ở trong thị ủy một cấp phó huyện là không đáng gì, xuống huyện lên chức, xung quanh có người nịnh bợ. Bh này không phải ai cũng có thể thích ứng được. Vương Quốc Hoa nếu không phải cũng có lúc thấy mình như bay sao?

Ngô Ngôn nói xong xin phép về ngay. Vương Quốc Hoa định đi tắm nên gọi Mao Nhạn tới. Không thấy Ngô Xuân Liên có ở đây nên hắn thuận miệng nói, Mao Nhạn nói Ngô Xuân Liên xin phép về nhà. Mặt Mao Nhạn hơi lạ, mặt cô bé hơi hồng lên, lại có chút khẩn trương.

Vương Quốc Hoa không quá để ý, nói muốn đi tắm. Mao Nhạn vội vàng lấy nước nóng cho hắn. Vương Quốc Hoa về phòng bật máy tính làm ván game.

Mao Nhạn rất nhanh đã lấy nước xong, Vương Quốc Hoa tắm xong thay quần áo mới, Mao Nhạn gõ cửa đi vào nói:
- Ngài đưa quần áo em đi giặt.

Tắm xong Vương Quốc Hoa bắt đầu gõ máy, hắn làm chưa được lâu thì Mao Nhạn đã vào nói:
- Bí thư Vương, còn có gì cần giặt không?

Vương Quốc Hoa liếc nhìn thấy trên trán Mao Nhạn lấm tấm mồ hôi, hắn cười nói:
- Không có gì, cô đi ngủ đi.
Vương Quốc Hoa nói xong lại tiếp tục với việc của mình.

Lát sau nghe thấy tiếng động, Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy Mao Nhạn đang quỳ gối trải ga. Tư thế này làm lộ rõ hình mông của cô be.s Về dáng người thì Mao Nhạn vẫn còn như cô gái dậy thì, Vương Quốc Hoa chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay đầu lại. Hắn không biết Mao Nhạn lúc này đang run run. Mao Lợi đã nói với cô chỉ cần lên giường với Vương Quốc Hoa thì sẽ thành công chức, còn được một ngàn. Phục vụ tốt cho lãnh đạo thì muốn gì cũng được.

Mao Nhạn nghĩ đến sau này về thôn mỗi người đều nhìn mình với ánh mắt kính trọng, Mao Nhạn cảm thấy nỗ lực như vậy là đáng. Càng đứng nói trước đây làm việc vất vả ngoài đồng, bây giờ phục vụ lãnh đạo vừa nhàn vừa được lương hàng tháng. Hơn nữa Bí thư Vương còn trẻ, đẹp trai, nhất là cảnh chỉ hơi nhướng mày là làm Mao Lợi khom lưng, Mao Nhạn nhớ rõ cảnh này. Mao Nhạn không mong gì, chỉ muốn cảm giác hơn người mà thôi.

Còn có một điểm Mao Nhạn không thể không mạo hiểm, Mao Lợi đã nói không làm được việc thì về nhà. Đây coi như nắm trúng sinh mạng của Mao Nhạn, nghĩ tới cảnh bố mình vui như thế nào khi mình được lên huyện làm, Mao Nhạn không thể cho phép cảnh mình bị đuổi về xảy ra.

Nghĩ vậy Mao Nhạn không khỏi đáng tiếc cho Ngô Xuân Liên, cô bé đó chết sống không chịu tiếp chuyện này, bị Mao Lợi đuổi về nhà trồng trọt. Mao Lợi nói lúc nào nghĩ thông thì đi làm.

Nghĩ đến chuyện của Ngô Xuân Liên, Mao Nhạn không khỏi thấy chua xót trong lòng, cô vừa thương cho Ngô Xuân Liên, vừa hận Mao Lợi. Mao Nhạn biết rõ Mao Lợi rất háo sắc, các cô gái trong nhà khách này có ai chưa từng bị hắn sờ mó. Cũng may mình và Ngô Xuân Liên do phục vụ Bí thư Vương nên y mới không dám ra tay.

Vương Quốc Hoa không biết Mao Nhạn đang đấu tranh tư tưởng. Hắn gõ bài đến khi xong mới thôi. Vương Quốc Hoa duỗi lưng quay đầu lại thấy Mao Nhạn đang ngồi ngẩn ra trên giường, miệng còn cắn ngón cái trông khá đáng yêu.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nghĩ gì vậy? Muộn rồi sao cô còn không đi ngủ?

Mao Nhạn vội vàng nói:
- Không có gì, ngài nghỉ rồi em ngủ, em chỉ có một mình nên không dám sơ sót, nếu không sếp Mao sẽ chửi.

Vương Quốc Hoa mặc cô, hắn đứng lên đi tới. Mao Nhạn tiện tay cầm quyển sách ra ghế ngồi đọc. Vương Quốc Hoa thấy là quyển Sử ký nên cười nói:
- Cô đọc hiểu không?

Mao Nhạn có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Không biết, em mới học lớp ba, chỉ tùy tiện xem một chút.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ thấy khá muộn.
- Không còn sớm, đi ngủ đi.

Mao Nhạn cúi đầu không biết nên làm gì. Vương Quốc Hoa thấy có điểm không đúng nên cười nói:
- Có phải có chuyện gì cần tôi giúp không?

Mao Nhạn luống cuống, vội vàng khoát tay rồi đứng lên khỏi ghế.
- Ngài nghỉ ngơi, em về.
Vừa nói Mao Nhạn chạy vội ra ngoài. Vương Quốc Hoa cười cười tắt máy.

Hắn lên giường nằm không chú ý tới cửa chỉ khép hờ. Hắn vừa ngủ không lâu thì mơ màng nghe thấy có tiếng bên ngoài. Vương Quốc Hoa mở mắt thấy một cơ thể đang run run đứng trước giường.

Vương Quốc Hoa theo bản năng bật đèn lên làm Mao Nhạn sợ hãi. Cô thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Quốc Hoa, Mao Nhạn mặt đỏ bừng lên, hai tay ôm mặt ngồi bệt xuống mặt đất.

- Mặc quần áo vào rồi ngồi xuống nói chuyện.
Vương Quốc Hoa không tức chỉ lạnh nhạt nói. Mao Nhạn vẫn còn mặc đồ, tình hình chưa quá xấu.

Mao Nhạn cầm quần áo đi ra lát sau mới vào ngồi trước mặt hắn, cô cúi gằm mặt xuống không dám nói.

- Ai bảo cô làm như vậy?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Mao Nhạn im lặng khá lâu mới lí nhí nói:
- Là sếp Mao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.