Tôn Trường Thanh không cho rằng Vương Quốc Hoa chỉ tùy tiện nói như vậy, rất nhiều chuyện không giấu được người. Tình huống mỏ than sau núi thôn Chu Kiều, Vương Quốc Hoa không khó tra rõ nguyên nhân. Chủ yếu là vấn đề lo việc này như thế nào?
Chuyện không thể đối phó qua loa được, không chừng sẽ tạo thành va chạm mạnh. Nếu là người khác thì Tôn Trường Thanh đủ tự tin đối phó được, nhưng đối với Vương Quốc Hoa, sự tự tin của Tôn Trường Thanh giảm đi nhiều. Tôn Trường Thanh có thể làm bí thư huyện ủy thì sao không biết có chỗ dựa ở trên thì cũng có sự khác nhau. Tôn Trường Thanh không thể đi tới không phải do chỗ dựa đã lui sao?
Vương Quốc Hoa nếu như đẩy vấn đề này lên trên, bên trên về điều tra thì sao? Vương Quốc Hoa không có hô đánh hô giết cũng là nể mặt mình. Tôn Trường Thanh có kết luận Vương Quốc Hoa đang tích súc lực lượng.
Cầm máy Tôn Trường Thanh nói với đầu bên kia:
- Con không phải chuẩn bị vài thứ sao, sao còn chưa tiến hành?
Tôn Đạo Luy bên này nhìn thoáng qua Mai Tử đang gọt táo. Hắn đứng lên đi sang bên nhỏ giọng nói:
- Bố lo gì vậy?
Tôn Trường Thanh thản nhiên nói:
- Con người tham lam sẽ không có chừng mực, đi một bước là không thể quay đầu lại. Có chuyện con có thể che được trong lúc nhất thời, nhưng không giấu được cả đời.
Nói tới đây, Tôn Trường Thanh dừng một chút:
- Cho nên cách giấu tốt nhất là không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021819/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.