Với quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương, nói hại dân chúng chẳng qua là nói đùa,. Du Phi Dương biết rõ cách làm của con cái nhà quan nên nói theo:
- Nhớ lời Quốc Hoa nói, không nên quá tham, có điều độ. Có một số việc theo em thấy không có gì nhưng ở gia đình bình thường lại là việc lớn.
- Biết rồi, biết rồi.
Giang Thúy Thúy xem ra không để ở trong lòng câu này, xua tay chạy thẳng xuống tầng.
- Phi Dương, phải chú ý, Hứa thúc mới hơn 50, đang là lúc tiến lên trước.
Vương Quốc Hoa nói tới đây là dừng, Du Phi Dương sao không hiểu.
Quan hệ hai người đủ để nói bất cứ điều gì. Du Phi Dương cũng biết bố mình là sự đảm bảo cho tương lai gia tộc vài chụcnăm tới. Mới đầu y còn có chút tò mò sao Vương Quốc Hoa nghĩ sau như vậy nhưng rất nhanh cảm thấy đây là bình thường. Vương Quốc Hoa ở trong nhà nước hơn năm, không nhìn ra được mới là lạ.
- Ừ, sau đây tôi sẽ nói với dì cho người nhìn chằm chằm mấy cô ả. Mấy cô ả không biết trời cao đất rộng này tôi không phải sợ mấy ả gây chuyện, mà sợ bị người khác lừa.
Du Phi Dương nhìn vấn đề khá chính xác, y không muốn vào quan trường là vì không muốn xem loại đấu tranh không tiếng súng.
Mới nói chuyện được vài câu, Giang Thúy Thúy đã đi lên ôm tay Du Phi Dương đè đè trước ngực mình.
- Ông xã, đi xuống chơi với mọi người đi. Tết mà hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021743/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.