Vương Quốc Hoa dừng tay đứng bên nhìn Lôi Dụ đang không ngừng kêu gào như sắp chết. Lúc này Lôi Dụ đã bình tĩnh, phải nói là bị đánh cho tỉnh ra. Chuyện này hắn sai không ngờ còn ra tay trước.
Lôi Dụ chỉ có thể ra vẻ đau đớn tranh thủ sợ đồng tình. Một bảo vệ từ trong thò ra đi lên đỡ Lôi Dụ dậy:
- Giám đốc Lôi, đừng khẩn trương.
Nói xong, y quay đầu lại quát Vương Quốc Hoa:
- Cậu là ai, tôi nói với cậu không cho đi. Không xem đây là ai, xem đánh với ai. Tôi nói với cậu đây là con của thị trưởng Lôi, chờ bị bắt đi, không được đi.
Tên bảo vệ này thực ra có ý muốn Vương Quốc Hoa mau đi nên mới lớn tiếng nói như vậy.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết lòng tốt của đối phương nên không đi. Nếu đi có lẽ tên bảo vệ này bị đuổi.
Vương Quốc Hoa đi tới trước mặt Lôi Dụ, đưa tay trái ra cho hắn nhìn vết bầm.
- Mở mắt chó của mày ra mà nhìn, lại nhìn xem đây là đâu. Bố mày là thị trưởng, mày dù là thị trưởng ủy ban thị xã mà lái xe như vậy tao đánh thoải mái.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đưa tay phải ra sờ sờ túi của Lôi Dụ. Lôi Dụ không ngờ ngoan ngoãn không dám chống đối, để mặc Vương Quốc Hoa lấy 200 đồng từ ví, sau đó nhét ví trở lại.
- Đây là tiền thuốc men, may cho mày không đâm phải tao nếu không bồi thường chết mày.
Vương Quốc Hoa lúc này đã bình tĩnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021693/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.