Vương Quốc Hoa cầm túi đứng chờ ở cửa khách sạn không lâu, Du Phi Dương đã lái chiếc Jetta tới nơi. Xuống xe y nói:
- Ông làm gì vậy, còn cầm cả thứ gì nữa?
- Đồ đặc sản, ở tỉnh chưa chắc có thể thường xuyên thấy. Tết bố mẹ tôi nhắc mãi ông với Vương Quốc Duy, bảo tôi nhất định mang mấy thứ này cho các ông. Vừa lúc đi nên tôi cầm đến.
Vương Quốc Hoa nói vậy, Du Phi Dương mới cười cười cầm túi.
- Tôi cầm, lần trước ăn thỏ nướng ở nhà ông đến giờ tôi vẫn thèm. Ở tỉnh cái gì cũng mua được nhưng không có mùi vị đó.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này ông không biết rồi. Ở núi dùng củi nướng, ở thành phố người ta nướng bằng than, bằng ga. Muốn ăn thỏ hoang không khó, lúc nào rảnh đến nhà tôi và ông đi đặt bẫy. Ăn thỏ tự tay mình bắt mới ngon.
Mắt Du Phi Dương sáng lên.
- Ông đừng có mà lừa tôi đó, tôi nhất định sẽ đến.
Có Du Phi Dương tự mình lái xe nên vào khu nhà tỉnh ủy không bị chặn đường. Xe dừng ở trong sân, Du Vân Vân không ngờ đứng ở cửa chào đón. Điều này làm Vương Quốc Hoa hơi giật mình. Hắn vội vàng bước lên nói:
- Cháu chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ, luôn trẻ trung xinh đẹp.
Du Phi Dương cầm túi đi vào nhìn vào trong nói:
- Phỉ Phỉ đâu, sao không ra?
- Đây.
Một cô gái 17, 18 tuổi đi ra nói.
- Chào anh, chào mừng.
Nói xong cô bé xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021641/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.