Lý Dật Phong nghe xong lập tức hiểu ý, y nói:
- Cậu nói tiếp.
Vương Quốc Hoa nói.
- Ý của tôi rất đơn giản, giá thấp không thăng nhưng trong quá trình bán đất phải có hạng mục đầu tư cụ thể và thời gian giải ngân vốn. Chúng ta thu hút đầu tư là một hiệu ứng lâu dài, không thể vì chút tiền bán đất. Lấy khu công nghệ cao làm ví dụ, lúc đầu quá tham nên kết quả bây giờ là như thế nào? 800 mẫu đất, đó là khái niệm gì? Nếu có thể mượn cơ hội này biến 800 mẫu thành nhà máy, tôi thấy dù giá thấp một chút cũng được. Chúng ta còn có thể dùng trụ sở sản xuất ô tô kia để tuyên truyền cho Khu khai phát và khu công nghệ cao chúng ta, làm nơi sản xuất các linh kiện ô tô. Một khi chuyện này thành công thì hiệu ứng của nó là không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả trở nên rõ ràng theo lời phân tích của Vương Quốc Hoa. Thị xã Lâm Giang không phải không bán đất chỉ là do giá đất tăng vọt khiến lợi ích mâu thuẫn. Tạm dừng chẳng qua chỉ là quá trình phân chia lại lợi ích mà thôi.
- Nói tiếp.
Lý Dật Phong không đi nữa, Vương Quốc Hoa mô tả tương lai làm tim y đập mạnh, nếu như thật sự thành công thì trong 20, 30 năm tới đó vẫn là một điểm sáng chính trị của y. Ở vấn đề này lại không khó nhìn ra người Lâm Giang chú trọng lợi ích trước mắt mà Vương Quốc Hoa lại nhìn về ít nhất ba năm sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021610/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.