Nhạc Đông Linh có một sở thích là đánh mạt chược. Tối qua Nhạc Đông Linh chơi đến đêm nên bây giờ đang ngủ ở văn phòng. Đánh chết Nhạc Đông Linh cũng không nghĩ ra Vương Quốc Hoa lại đột nhiên đến phòng du lịch.
Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhạc Đông Linh rất khó chịu. Ra ngoài ả trừng mắt nhìn Thanh Hà:
- Làm gì thế? Gọi hồn à? Có việc gì vậy?
- Trợ lý chủ tịch tới.
Thanh Hà thở hổn hển nói, thự ra đoạn đường không xa nhưng do cô ta sợ nên vậy.
- Đến thì sao chứ? Em …
Nhạc Đông Linh đột nhiên mở to mắt nói:
- Em nói gì? Trợ lý chủ tịch? Vương Quốc Hoa tới?
Thanh Hà gật đầu thật mạnh rồi kể qua chuyện kia, cuối cùng còn bổ sung:
- Hai phút, hắn nói trong hai phút muốn thấy chị.
- Sao mày không nói sớm.
Nhạc Đông Linh chạy thật nhanh vào trong chải tóc, lấy khăn lau mặt nhìn mình tỉnh táo hơn nhiều mới chạy nhanh ra ngoài.
Phó trưởng phòng Tiếu tên là Tiếu Tự Quý, là một kẻ khác loại ở phòng du lịch này. Y 30 tuổi đã làm phó trưởng phòng, bây giờ đã gần 50 vẫn là phó trưởng phòng.
Khi Tiếu Tự Quý thấy rõ cái gọi là lãnh đạo quận trước mặt, y lập tức có phản ứng đây là ai. Muốn sống trong nhà nước rất dễ, muốn sống cũng rất khó. Lời này tuy mâu thuẫn nhưng là thật. Mấy chục năm trước Tiếu Tự Quý từ một phó trưởng phòng chuyên tâm làm việc đến bây giờ về cơ bản không quản gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021606/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.