Tính Lưu Linh rất thẳng thắn, thấy Vương Quốc Hoa về liền cười cười với hắn, cô nhanh chóng đi lấy nước cho hắn rửa tay. Sở Sở rụt rè hơn nên chỉ gật đầu ra vẻ mình thấy hắn.
- Bắt được con thỏ nào không?
Lưu Linh tìm chuyện để nói, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Mai đi xem, đặt bẫy nếu may thì một đêm là trúng, đen thì ba bốn năm ngày cũng không được gì.
- Vậy không bằng lấy súng đi bắn.
Lưu Linh nói thầm một câu. Vương Quốc Hoa lặng lẽ rửa tay, lúc lắc lắc tay thì một chiếc khăn xuất hiện trước mặt. Vương Quốc Hoa nhìn Sở Sở đưa khăn tới rồi lặng lễ cầm. Chiếc khăn này chắc là của Sở Sở, bên trên còn có mùi thơm.
- Hai cô không ở khách sạn mà chạy tới đây làm gì?
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã có vẻ mặt.
- Tức à?
Lưu Linh nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không có.
Nói là vậy nhưng mặt hắn lại khác.
- Không tức sao không gọi lại.
Lưu Linh lẩm bẩm một tiếng, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn:
- Cô không xem đây là đâu, thôn đâu có sóng.
- Ăn tối thôi.
Vương Quốc Hoa ra sân đứng nhìn nhà một lúc cuối cùng nói.
- Mỗi người đều có thứ để mình kiên trì, ông không sai.
Sở Sở đột nhiên nói một câu, tim Vương Quốc Hoa hơi run lên. Hắn híp mắt nhìn vừa lúc Sở Sở nhìn tới. Ánh mắt nhìn nhau, miệng Sở Sở nở nụ cười.
- Tôi không về, tôi còn muốn theo ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021561/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.