Chương trước
Chương sau
- Cá không, tôi cá bọn họ sẽ mang người về khách sạn.
Đề nghị đánh cược là Vương Quốc Duy, Du Phi Dương khẽ nhíu mày nhìn Vương Quốc Hoa, thấy hắn không tỏ vẻ gì thì mới yên tâm. Trong mắt Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa là người rất coi trọng bạn bè, lấy bạn bà ra đánh cược có thể làm Vương Quốc Hoa mất hứng hay không thì Du Phi Dương rất chú ý.

- Cược gì chứ? Chỉ biết cá cược.
Du Phi Dương trừng mắt nhìn Vương Quốc Duy.

Đang nói chuyện Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên đi ra để lại mấy cô gái đứng đó không biết mình có vấn đề ở đâu. Các cô đều được lệnh phải tiếp mấy vị khách này thật chu đáo.

- Quốc Hoa, về thôi. Tối tôi và Vân Biên mời khách, đừng chê nếu đơn giản quá.
Lên tiếng là Trương Tiểu Cường. người này rất hào sảng nhưng không thiếu phần tự tôn của người đàn ông Thượng Hải, Tạ Vân Biên không cần phải nói vì y luôn cẩn thận.

- Sao? Không thích em nào ư?
Vương Quốc Duy không rõ nên nhìn mấy cô gái bên trong rồi hỏi một câu. Trương Tiểu Cường cười hì hì nói:
- Vương Quốc Hoa từ xa như vậy đến Thượng Hải, tôi sao có thể ném bạn lại mà chơi một mình.

Tạ Vân Biên lúc này Đào Nghiễm Niên:
- Tôi mới có bạn gái nên phải có trách nhiệm với cô ấy.

Du Phi Dương rất kinh ngạc nhìn Du Phi Dương ý dang hỏi là sao hình như chuyện gì ông cũng biết trước vậy?

- Về thôi, tìm chỗ yên tĩnh mọi người nói chuyện. Ở đây ồn qúa.
Vương Quốc Hoa không giải thích mà chuyển đề tài. Thực ra rất đơn giản, hai người Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên không phải loại người có thể vui vẻ tiêu tiền người khác. Đối với bọn họ mà nói ôm ngôi sao nhảy là đủ thỏa mãn rồi.

Lúc tính tiền, Mai Hiểu Thần không ra tận cửa tiễn khách đúng như suy đoán của Vương Quốc Hoa. Năm người chia hai đường, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên một xe, ba người còn lại ngồi xe tìm một quá café.

- Vẫn là ở địa phương thoải mái hơn.
Du Phi Dương thở dài nói. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn đối phương.

Hoàn cảnh yên tĩnh sẽ nói chuyện thoải mái hơn, đề tài rất tự nhiên vây quanh mục đích chuyến đi này của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nói xong, Trương Tiểu Cường nói:
- Việc này ông phải tìm Lưu Linh, nhà Lưu Linh mở một công ty lớn, mấy hôm trước nghe nói Lưu Linh đến Thượng Hải không biết giờ đã về chưa.

Tạ Vân Biên cũng nói xen vào.
- Tôi thật ra nghe nói Sở Sở đang ở Thượng Hải làm thủ tục đi du học.

Nghe hai người nói vậy, Vương Quốc Hoa cười khổ nhìn hai người. Hắn cười lạnh nói:
- Hai ông có thể không làm vậy không? Thích vòng vo sao không đi làm ảo thuật?

Trương Tiểu Cường hậm hực quay đầu lại mắng Tạ Vân Biên:
- Tôi nói đừng đi vòng vèo với tên này. Tên này đừng nhìn không lộ gì ra mặt nhưng trong lòng hiểu rõ hết.

Vương Quốc Hoa lấy chiếc máy nhắn tin trong túi ra xem giờ sau đó nói:
- Tối đa 20 phút nữa một trong hai cô nàng sẽ tới. Biết tôi làm ở đâu không? Văn phòng huyện ủy, làm thư ký của bí thư thị ủy. Thư ký biết gì? Sở trường là nhìn mặt, nghe giọng. Nhìn vẻ mặt như kẻ trộm của hai ông là biết suy nghĩ xấu xa rồi.

Vương Quốc Duy khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì thế?

Vương Quốc Hoa cười giải thích:
- Hai vị này muốn hẹn mỹ nữ ngồi mà không dám nên lấy tôi ra làm lý do. Lúc ở câu lạc bộ không báo cho người ta để ôm ngôi sao, lúc này mới nhớ ra gọi mời mỹ nữ tới.

- Trời đất chứng dám, tôi là đến đại học F đưa hàng mới gặp Sở Sở và Lưu Linh, hai cô ấy nhắc đến ông nên giờ tôi mới nhớ ra mà gọi.
Trương Tiểu Cường ra vẻ oan uổng kêu lên làm mọi người cùng nở nụ cười.

Xe taxi dừng trước cửa quán café, Lưu Linh nhìn Sở Sở mặc bộ váy ngắn hải quân liền kêu lên:
- Sở Sở, bà mặc như vậy làm gì, đi theo bà làm tôi không có chút tự tin nào cả.

Sở Sở nhìn đối phương với vẻ khinh thường rồi nói:
- Có người hôm nay không ngờ lại đánh son, còn mặc váy công chúa màu trắng, vừa nhìn là biết đi gặp giai.

- Đâu có?
Lưu Linh coi sự đả kích của Sở Sở như gió thổi qua tai. Cô ưỡn bộ ngực căng tròn đầy kiêu hãnh của mình.
- Thực ra tôi nên mặc đồ bó sát người thì mới lộ ra sức hấp dẫn của mình.

- Giả vờ thục nữ mệt lắm à?
Sở Sở không nhịn được đả kích một câu. Lưu Linh thở dài nói:
- Đúng thế, bố mẹ tôi gần đây đang ép hôn. Mẹ tôi đang muốn câu một ông rể quý, không giả vờ thục nữ một chút thì có phải dọa hết người đến không? Tôi không muốn đi xem mặt….

Lưu Linh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng khiến Sở Sở không còn gì để nói. Thực tế Sở Sở biết rõ Lưu Linh có tính cách như thế nào.

Sở Sở vốn cho rằng sau khi mình đưa tờ xổ số kia cho Vương Quốc Hoa là sẽ không có qua lại gì với hắn. Trên thực tế trong thời gian này Sở Sở rất bình tĩnh, mãi cho đến hai ngày trước cùng Lưu Linh đến đại học F gặp Trương Tiểu Cường, ba người nói chuyện nhắc đến Vương Quốc Hoa, Sở Sở mới ý thức được hắn đã có vị trí nhất định trong tim mình.

Lưu Linh đứng ở cửa làm một chuyện khiến Sở Sở phải bĩu môi. Cô ả này không ngờ lấy gương ra chiếu chiếu mặt. Sở Sở đột nhiên ý thức được phụ nữ là loại động vật không nói lý lẽ, kể cả mình trong đó.

Học xong bốn năm đại học, Lưu Linh chọn ở lại Thượng Hải nói là cùng chị em thân thiết là Sở Sở một thời gian. Lúc đầu Sở Sở đã thấy nghi nghi, bây giờ xem ra cô ả ở lại với mình là lấy cớ, mục đích là gì đã rất rõ ràng. Sở Sở cảm thấy Lưu Linh thấy thế giới này rất vô nghĩa, càng đáng chết đó là tâm trạng đó đã lây sang mình một chút.

Lúc Sở Sở và Lưu Linh xuất hiện làm năm người đàn ông đang ngồi có bốn người choáng váng. Tất cả đều vì bộ đồ học sinh cấp ba của Sở Sở mang tới. Vương Quốc Duy chỉ muốn rơi lệ. Y tự nhận tán qua nhiều em, cũng ngủ không ít em nhưng nếu so sánh với Sở Sở thì tất cả chỉ như rác rưởi.

Mặc dù là Vương Quốc Hoa khi thấy Sở Sở cũng hơi thất thần. Đáng tiếc chính là trong thế giới tình cảm của Sở Sở chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ quan hệ gì với Sở Sở, cho nên hắn chỉ mất ba giây là bình thường trở lại. Hắn đứng lên đầu tiên.
- Sớm biết hai cô ở Thượng Hải thì tôi đã chủ động tới gặp. Để hai người đến thế này đúng là không lễ phép.

Sở Sở khẽ gật đầu coi như chấp nhận câu nói này. Lưu Linh lại khẩn trương xua tay nói:
- Cái này bạn quá khách khí rồi, ai chủ động chẳng như nhau.

- Mời ngồi.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời sau đó vẫy gọi nhân viên phục vụ.

Hai cô gái tham gia khiến đề tài thay đổi ngay. Lưu Linh cứ quấn lấy Vương Quốc Hoa mà hỏi này hỏi ka. Vương Quốc Hoa nói đến mục đích chuyến đi, Lưu Linh cười rất vui:
- Cái này tìm đúng người rồi, nhà mình mở một nhà máy ở huyện ngoại thành Thượng Hải, sắp tiến hành tuyển công nhân. Mình thấy bạn không cần chạy loạn, trực tiếp đến nhà máy nhà mình xem một chút. Nhiều không dám nói, tầm hai ba trăm công nhân là mình có thể tự quyết định.

Vương Quốc Hoa có kế hoạch đi khảo sát ở Thượng Hải, sau đó đi sang phía nam. Nếu có thể thì Vương Quốc Hoa muốn vận chuyển lao động sang Thượng Hải hơn, như vậy chỉ cách huyện Nam Sơn có tầm bảy tám tiếng đi xe.

- Nếu là vậy thì coi như cô đã giúp tôi rất nhiều, rất cảm ơn. Chẳng qua đây chỉ là nhóm đầu tiên cho nên tôi còn phải đi điều tra quanh quanh một chút.

- Được, mình vừa lúc không có việc gì có thể lấy xe từ trong nhà máy đưa bạn đi.
Lưu Linh vừa nói liền thấy hơi xấu hổ do mình quá sơ suất. Chẳng qua mấy vị kia đang bị Sở Sở chú ý hết nên không ai chú ý đến cuộc nói chuyện giữa cô và Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nhớ đến chuyện của Tạ Vân Biên nên nói:
- Lão Tạ, ông bây giờ đang làm gì?

Nhắc đến việc này, Tạ Vân Biên thở dài một tiếng:
- Tôi vừa tốt nghiệp liền vào một công ty của Nhật Bản, lương thưởng thì được nhưng giám đốc có thái độ rất ác liệt với nhân viên. Có một nữ nhân viên do cãi lại một câu mà bị giám đốc tất mấy cái vào mặt. Tôi không nhịn được đi tìm giám đốc nói lý kết quả hai chúng tôi bị khai trừ. Mấy người đoán cô gái kia cảm ơn tôi thế nào không?

- Còn có thể thế nào nữa? Lấy thân trả ơn.
Lưu Linh nói một câu với ý đó là đương nhiên, những người khác cũng gật đầu theo. Vương Quốc Hoa lại thở dài nói:
- Cô gái kia không oán giận vì ông làm cô ấy cũng bị đuổi việc đó chứ?

Hắn vừa nói, Tạ Vân Biên gật đầu làm mọi người im lặng. Lúc ở trường học có thể không gặp bao phiền phức, ra xã hội đối mặt thực tế tàn khốc làm mọi người mới biết khó khăn như thế nào.

- Con ả này …
Lưu Linh mắng một câu. Vương Quốc Duy còn bổ thêm một đao:
- Mẹ nó chứ, ả này đi đường sẽ dẫm phải dưa hấu.

- Ông dự định sau này sẽ làm gì chưa?
Du Phi Dương hỏi, đây là y có ý chuẩn bị giúp.

-- Còn chưa nghĩ đến việc này, tôi đã dám nói gì với nhà đâu.
Tạ Vân Biên cố gắng làm mình không quá để ý việc kia nhưng đáng tiếc trán y nhăn lại đã bán đứng y.

- Hay là …
Du Phi Dương vừa mới nói tới đây Vương Quốc Hoa đã nói xen vào:
- Hay là tôi đưa ra một ý tưởng cho ông?

Du Phi Dương có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa. Y thầm nghĩ sao không hy vọng mình giúp Tạ Vân Biên? Vương Quốc Hoa khẽ lắc đầu ra hiệu Du Phi Dương đừng lên tiếng. Tạ Vân Biên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông nói xem.

- Tôi thấy ông nên mở một công ty, vấn đề nhân viên thì tôi tổ chức giúp ông, vấn đề tài chính thì có sẵn mấy ông chủ lớn ở đây. Chúng tôi không nói cho không mà là cho vay theo lãi ngân hàng.

Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Du Phi Dương có phản ứng. Kết hợp chuyện xảy ra ở câu lạc bộ, Du Phi Dương ý thức được tính cách của Tạ Vân Biên sẽ không chấp nhận với phương thức mình đưa ra. Biện pháp của Vương Quốc Hoa là rất tốt, mỗi người dùng mỗi cách khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.