Chương trước
Chương sau
Trans: Caramel
Nóng nóng, ấm áp, hàng loạt cảm giác đan xen vào nhau.
Bên trong vừa ẩm ướt vừa rất chặt, tiểu huyệt nhỏ nhỏ mềm mềm lại dễ dàng bị tách ra, nộn thịt vẫn còn đang ra ra vào vào với gậy thịt thô to, chân cô gái thon dài mịn màng cong lên, mạnh mẽ dây dưa cùng vùng eo thon gầy săn chắc của người đàn ông. Cô nức nở ngập ngừng nói: “Đừng mà, em từ bỏ.”
Cô ở bể bơi lạnh như băng trên vách đá phập phồng lên xuống, tấm lưng nhỏ bé yếu ớt kia bị cọ đến rách da, có chút vết máu nhạt màu.
Cô nói: “Đau.”
Đau ở đâu?
Chỗ nào cũng đau.
Bị mạnh bạo phá nát tiểu huyệt, sau lưng còn bị cọ đến bị thương, eo còn bị siết chặt lại.
Cô đáng thương khóc nức nở, mái tóc đen dày ướt đẫm buông thả phía sau, dán sát vào lưng, nơi đó phập phồng hiện ra đốt xương sống. Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ép cô phải hôn anh, cô vô cùng vụng về mà dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng cánh môi anh, thật sự cánh môi rất mỏng. Hàm răng vừa trắng vừa đều cẩn thận cắn môi anh, dáng vẻ vô cùng đáng thương, một bên vừa khóc, một bên lại đang học cách hôn.
Cô đau khổ khóc lóc cầu xin, hôn lung tung lên môi anh, run rẩy khóc: “Đừng mà, đừng mà.”
Cô cầu xin anh: “Đừng bắn vào mà, đừng bắn vào mà, xin thầy đấy, thầy, xin thầy mà.” Nhưng làm sao có thể không chứ, thật ra trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết. Đôi mắt long lanh, trong suốt nhìn thẳng về phía trước, bởi vì cứ bị lăn qua lộn lại mà chơi nên không ngừng lên lên xuống xuống, trong mắt có niềm vui cũng có tuyệt vọng, cánh tay vừa dài vừa gầy mở ra, mang theo sắc dục mà ôm lấy anh, móng tay dài cào vào lưng anh khiến sau lưng anh cũng lưu lại vết thương – giống vết thương bị cọ xát ở phía sau lưng cô.
Anh điên cuồng mà rút ra cắm vào, rất nhiều thứ ngay cả nước đều chảy vào trong cô, mũi miệng đều bị nước tràn vào. Cô không thở được chấp nhận để người đàn ông ra vào từ phía sau, bờ mông trắng nõn căng tròn của cô bị đánh đến lưu lại dấu vết đỏ tươi, sau đó lại bị người kia nắm lấy tóc lôi ra từ trong nước. Ánh mắt phiếm hồng mà thở dốc, bộ ngực no đủ phập phồng kịch liệt, trên bầu vú còn đọng vài giọt nước, phổi bởi vì thời gian dài không thở được mà có chút đau, tim cũng đập nhanh vô cùng.
Tay người đàn ông từ phía sau duỗi đến, đặt cô lên vách tường bể bơi, tay nắm lấy bầu vú của cô, phía trên vẫn còn lưu lại dấu vân tay khi nắm vào.
Tinh dịch nóng lạnh bắn vào trong cơ thể cô, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của cô gái. Hai chân cô run rẩy đón nhận nó, dựa vào vách bể bơi khóc lớn, bị người kia buông lỏng thì chìm xuống dưới bể bơi, tựa như bông cúc non nhỏ nhắn mềm mại đã héo úa lụi tàn.

Nhưng người đàn ông vẫn không muốn buông tha cho cô.
Cô vô cùng mệt mỏi mà dựa vào lòng người đàn ông, được người đàn ông tùy ý dùng khăn bọc lấy, đi vào trong biệt thự kia.
Trong biệt thự trang trí vô cùng xa hoa, phòng khách lớn đến mức không có viền ngoài, đều mang những màu sắc u ám, chỉ có duy nhất góc để dương cầm là sáng màu, nhưng ngay cả lớp vỏ đen sáng cũng trầm xuống một chút.
Cô nghĩ ít nhất bọn họ sẽ làm ở trên giường.
Nhưng người đàn ông lại ôm cô đi xem kỹ một vòng, cuối cùng lại từ từ đi đến phía trước đàn dương cầm, đưa tay gõ mấy phím đàn đen trắng.
Cây dương cầm kia phát ra tiếng vang trong trẻo lớn vô cùng, lúc anh lại mang cô đặt lên đó, tiếng vang lại càng lớn hơn nữa.
Cô bị lạnh nên giật mình, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng lại bị người đàn ông giam chặt ngay đấy.
Toàn thân cô đều là dấu tay và dấu hôn, lại chỉ mặc duy nhất một lớp áo tắm nhìn vô cùng chật vật, cái lỗ nhỏ bị chơi miễn cưỡng khép lại thì lại tiếp tục bị đi vào. Ngón tay cô theo bản năng hạ xuống, gõ trên phím đàn, phát ra một vài tiếng vang mỏng manh.
“Em có tin hay không, nếu như bây giờ em chạy đi, chỉ có hai kết cục?”
Người đàn ông dán sát vào lỗ tai người con gái và nói: “Hoặc là bị một người đàn ông khác bắt mang về nhà, bắn ra một bụng tinh dịch, một đám người xem em như món đồ chơi nhỏ mà làm lớn bụng em, hoặc để mọi người đều biết, em bị thầy giáo chơi đến choáng váng, là một cô gái dâm đãng.”
Cô khóc thành tiếng, xen lẫn với tiếng đàn đang vang lên.
Người đàn ông đặt môi mình lên môi cô, mặc cho những phím đàn bị gõ đến phát ra tiếng vang và động tĩnh lớn hơn nữa.
“Em có biết trong rất nhiều phòng ở đây chỉ có chỗ này tốt nhất, là vì sao không?”
Giọng điệu người đàn ông vô cùng mạnh mẽ mở miệng: “Chính là em ở trong này, bất luận có kêu lớn đến mức nào, thì cũng sẽ không có ai nghe thấy… Cầu xin tha thứ cũng thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.