Chiến Bắc Dã đứng đó trầm ngâm.
Khuôn mặt hắn chìm trong bóng đuốc mờ mờ, dáng vẻ vẫn trầm ngâm như ban đầu, chỉ duy hào quang trong đôi mắt kia vẫn lấp lánh như thế, lóe sáng bức người trong đêm tối.
Ánh mắt hắn rơi trên Nhã Lan Châu đang gục xuống đất nghẹn ngào, thân hình gầy yếu của nàng ấy cuộn tròn lại, như con chim non vừa mất đi đôi cánh bảo vệ, lẩy bẩy giãy giụa nơi trần thế gió rít mưa vần.
Đây không phải Nhã Lan Chấu.
Đây không phải Nhã Lan Châu mà hắn biết.
Người hắn quen biết lòe loẹt sặc sỡ, phong quang chói lọi múa cái đao nhỏ đeo bên eo đi theo hắn khắp thiên hạ. Hắn mắng, hắn chạy, hắn trừng mắt chế giễu nàng ấy. Nàng ấy vẫn chỉ là nha đầu nghịch ngợm hay cười, luôn luôn tự tại.
Nàng ấy nói: Này, ta thích chàng rồi.
Nàng ấy nói: Đã làm thì làm người đầu tiên, người duy nhất.
Nàng ấy nói: Ta chỉ thấy chàng tốt, những người khác đều không ra gì.
Đôi mắt ấy trực tiếp thẳng thắn, lửa nóng bức người, không sợ hắn nhìn thấy, không sợ mọi người nhìn thấy.
Thậm chí mỗi lân xuất hiện trước mặt hắn, nàng ấy đều rất chỉnh tề, rất hoa lệ, rất tươi sáng, lúc nào cũng vui vẻ rực rỡ.
Những lời chỉ trỏ của thế nhân đối với Nhã Lan Châu, những đau khổ cuộc đời của nàng ấy, hắn đều không biết.
Cho đến hôm nay hắn mới biết trái tim nàng ấy đầy những vết nứt thật sâu, lộ ra vết thương ứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208575/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.