Nhìn đống bột ngọc đó, Phượng Tịnh Phạm cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, nàng ta cười nhạt, "Hay lắm, hay lắm! Quả nhiên không sai, ngươi là một kẻ điên khùng đệ nhất Đại lục Năm châu, hủy ngọc ấn... chuyện này mà ngươi cũng dám làm...!"
"Đây mới đúng! Đây mới là giọng điệu và biểu cảm nên có của ngươi..."
Mạnh Phù Dao vỗ tay, "May mà ta hủy ngọc ấn đi, nếu không ta vẫn còn phải tiếp tục nói chuyện cùng ngươi, nhìn bộ mặt giả cười khiến người ta buồn nôn của ngươi, đó mới là sống không bằng chết!"
"Ta và ngươi nói chuyện đều cảm thấy lãng phí thời gian như nhau", Phượng Tịnh Phạm nhạt nhẽo nói: "Ngươi bây giờ có thể cút ra ngoài rồi!"
"Hay lắm! Đây cũng là lời mà ta muốn nói với ngươi nhưng ta vẫn còn hơn ngươi một chữ!" Mạnh Phù Dao cười híp mắt lại. "Ngươi có thể cút ra ngoài chết rồi!"
"Hửm?" Phượng Tịnh Phạm cười "Tại sao?"
"Ngươi không có mắt à? Hay là ngươi cho rằng dựa vào đám thủ hạ của ngươi là có thể đổi cho ngươi một mạng? Thứ lỗi, ta không có hứng!" Mạnh Phù Dao giơ tay mời, "Mời giết, mời giết nhanh một chút!"
"Ba nghìn hộ vệ của ngươi, tất cả lực lượng của Đại Hãn và Vô Cực có ở thành Đồng cũng không thể đổi?"
Mạnh Phù Dao nhắm híp mắt lại, "Hừ".
"Ngươi cho rằng mười vạn quân của Đường Dịch Trung sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh của ngươi sao?"
Phượng Tịnh Phạm ung dung thong thả xoa bóp cho Phượng Toàn, rủ rỉ, "Thật là đáng tiếc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208555/quyen-06-chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.